Lũy kế từ đầu năm đến nay thu 66 tỷ 056 triệu đồng, đạt 82,57% so dự toán năm. Chi ngân sách: Trong tuần chi ngân sách 23 tỷ 988 triệu đồng. Lũy kế từ đầu năm đến nay chi ngân sách huyện là 609 tỷ 600 triệu đồng, trong đó chi trong cân đối 490 tỷ 879 triệu đồng, đạt
Trở về cát bụi. Sống trên đời [Dm] này người giàu [F] sang cũng như người nghèo [Dm] khó. Trời đã ban [Dm] cho ta cảm ơn [F] trời dù sống thương [Gm] đau. Mai kia chết [C] rồi trở về cát [F] bụi giàu khó như [Dm] nhau. Nào ai biết [Dm] trước số phận ngày [Gm] sau ông trời sẽ
Ngày 29/8/2022, Đảng ủy xã Cam Thượng phối hợp với Ban tuyên giáo huyện ủy Ba V tổ chức hội nghị bồi dưỡng chính trị hè cho 145 đại biểu là cán bộ quản lý, giáo viên, nhân viên các trường Mầm non,Tiểu học, THCS Cam Thượng và trường Mầm non Đông Quang năm 2022. Về
Nhân dịp Tết Nguyên đán Nhâm Dần năm 2022, ngày Những chiếc "Tai giả" nối dài yêu thương, gửi đến tuyến đầu chống dịch. Trước diễn biến phức tạp của dịch Covid-19 trên BỆNH VIỆN ĐA KHOA CẨM PHẢ TRÂN THÀNH CÁM ƠN SỰ ỦNG HỘ NHIỆT TÌNH CỦA CÁC TÌNH NGUYỆN VIÊN TRONG CHƯƠNG TRÌNH HIẾN MÁU NHÂN ĐẠO NGÀY 08/08/2021
Những tuổi nào được coi là đại kỵ trong năm Nhâm Dần 2022? Năm Dần là năm 1962, 2022 là mệnh Kim, kim bạch kim, vàng pha bạc. Theo Lịch Vạn niên, năm 2022 là năm con Cọp (Quá Lâm Chi Hổ - Hổ qua rừng).
Fast Money. Ở trong trại giam, Năm Cam giáp mặt với Đại Cathay - ông trùm du đãng Sài Gòn thời bấy giờ. Ngay từ khi mới vào trại làm “thực tập sinh” trong thế giới giang hồ thu nhỏ, y nuôi mộng một ngày sẽ trở thành ông trùm đất Sài Thành. Năm Cam và đồng bọn trước vành móng ngựa. “Giáp mặt” với thế giới du đãng Sài gòn Bị bắt về tội giết người, 3 anh em Bảy Xi, Nô “cao giò” và Năm Cam bị giam ở phòng 1B4 khám Chí Hòa, cạnh phòng Đại Cathay - ông trùm du đãng khét tiếng Sài Gòn thời bấy giờ. Năm Cam quan sát Đại Cathay từ xa, để ý từng cử chỉ, từng thái độ của người được xem là số một của giới giang hồ Sài Gòn, y nghĩ Đại Cathay cũng hết sức bình thường chẳng có một ưu điểm phi phàm nào. Ba “gà” - tay anh chị hùng cứ khu vực bến đò Thủ Thiêm thường đánh cờ tướng với Đại Cathay. Hai “kỳ thủ” cãi nhau bởi một nước cờ, càng lúc càng hăng, cuối cùng. Nói bằng mồm không xong, Đại Cathay to lớn như hộ pháp, nổi danh lì lợm đã lao vào động thủ, Ba “gà” nhỏ con hơn nhưng nghe đâu “nghề” rất khá. Cuộc đọ sức của hai đối tượng kéo dài suốt cả giờ đồng hồ không phân thắng bại, cuối cùng anh em của cả hai bên can được cuộc “cờ chiến” của hai đối thủ. Khi đã rời trận Ba “gà” tuyên bố “Mai tiếp!”. Quản ngục biết chuyện, lập tức đem Đại Cathay qua phòng giam khác trước khi xảy ra những chuyện tồi tệ hơn. Năm Cam suy nghĩ, làm anh chị mà hành xử kiểu đó không xứng tầm. Sài Gòn, Chợ Lớn sau Hiệp định Geneve cho đến cuối thập niên 1960, đời sống “tranh tối tranh sáng”, loạn du đãng làm các tướng lĩnh bất lực, họ dựa vào các đại ca giang hồ để “dĩ độc trị độc”. Còn giới giang hồ cũng có cách cư xử riêng, biến pháp luật thành chất xúc tác tô vẽ và khẳng định thêm “số má” của những tay anh chị tầm cỡ như Đại Cathay. Họ hàng quan chức, vợ con các tướng lĩnh cấu kết các băng nhóm giang hồ, xây nhà cho họ thuê mở vũ trường, sàn nhảy thoát y, sòng bạc, ma túy cũng không chừa. Cậu Mười - em vợ đệ nhất phu nhân, dựa hơi anh rể là Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu để bất chấp pháp luật, giao du mật thiết các băng nhóm giang hồ cộm cán, trong đó có Đại Cathay. Luôn mặc quần jean, cổ đeo dây chuyền to tướng, mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ, ngang tàng, có lúc Đại Cathay như quên hẳn mình là ai, gây hấn với tướng Nguyễn Cao Kỳ trên sàn nhảy. Các tướng lĩnh, những người cực kỳ giàu có thường gặp nhau trong “hậu cung” ở Chợ Lớn do người Hoa tổ chức, Đại Cathay cũng có mặt ở đó bằng cái uy giang hồ của mình để làm thượng khách, hóa thân thành hoàng đế theo kiểu “nhất dạ đế vương” bên mỹ nữ. Nghe qua câu chuyện, Năm Cam nghĩ làm giang hồ chỉ cần lấy sẹo một vài đối tượng, kèm theo có chút máu gan lì cũng có thể thành danh, mà như vậy, có gì là quá sức của mình. Năm Cam lao vào các trận đánh nhau trong tù, dĩ nhiên chỉ là đám lóc nhóc, cắc ké để tạo thanh danh. Y nhận ra, nếu là một tay giang hồ có tầm cỡ, việc kiếm tiền chẳng có gì là khó khăn và càng kiếm được nhiều tiền càng dễ tạo thêm vây cánh, nghĩa là thêm thanh thế, danh tiếng. Với cách nghĩ ấy, y bắt đầu cảm thấy rạo rực bầu máu nóng và khát vọng đổi đời bằng con đường tắt kiểu các tay anh chị y đã nhìn thấy. 3H2 - phòng kỷ luật do một tên tội phạm là Bé Bòn quản lý. Năm Cam bị chuyển qua phòng này. Bé Bòn hung ác có tiếng, y vẽ vòng phấn giữa phòng rồi bảo “Mày vô ngồi trong đó, tối nay tao tính sổ”. Sau đó, có lẽ thấy Năm Cam còn quá nhỏ tuổi nên được đặc cách miễn “thủ tục” chào phòng. Nhưng không lâu sau, Năm Cam chứng kiến cảnh Bé Bòn bị hai tên anh chị khác thanh toán chớp nhoáng bằng đòn đánh lén. Phòng kỷ luật 3H2 giải tán. Năm Cam rút ra một điều từ vụ thanh toán Bé Bòn, miễn là loại bỏ được địch thủ, còn phương tiện gì, thủ đoạn nào cũng làm được. Sau 18 tháng bị giam giữ, Năm Cam, Bảy Xi, Nô “cao giò” bước ra toà. Năm Cam nhận hết tội về mình và bị kết án 3 năm tù. Bảy Xi, Nô “cao giò” được trả tự do ngay tại tòa. Trở lại khám Chí Hòa, Năm Cam vào khu nhi đồng để quản lý. Tại đây, Năm Cam tham gia 1 vụ ẩu đả nên bị chuyển tới khu tù chính trị. Tại phòng giam này một người tù chính trị tên Sáu Hoa đã dạy Năm Cam biết chữ. Năm Cam rất có tình cảm và khâm phục những người tù chính trị này, đặc biệt trước đòn roi của bọn quản ngục họ vẫn rất kiên cường. Tay nhúng chàm Cận Tết Nguyên Đán, Năm Cam cầm mảnh giấy tha tù trên tay bước ra khỏi cổng khám Chí Hòa. Như bất kỳ cuộc hội ngộ nào, nước mắt, nụ cười và tất cả mừng tủi như òa vỡ khi Năm Cam từ xe taxi lững thững bước vào nhà ở hẻm Sáu Căn. Năm Cam tới sòng me của Bảy Xi chơi. Tọa lạc trong con hẻm được mệnh danh là Xóm Cầu Tiêu, sòng me của Bảy Xi hoạt động khá rôm rả. Vừa thấy mặt Năm Cam, Bảy Xi lại dúi vào tay đứa em vợ có thành tích xấp tiền kèm theo lời dặn “Cứ kẹt là cậu qua đây, với cậu, tôi không tiếc cái gì hết!”, cũng là để trả nghĩa em vợ gá thân nhận tội thay mình. Ở sòng bạc của Bảy Xi, Năm Cam tái hợp với nhiều thành phần bất hảo trong xã hội. Năm Cam gặp Sơn “lùn”, nhân vật quái kiệt khu bến tàu. Cứ mỗi lần y đi tù về là cảnh sát cảng Sài Gòn lại phải đau đầu vì tài ăn trộm của y. Sơn “lùn” hỏi “Chú muốn có tiền xài Tết không?”. Năm Cam gật đầu theo Sơn “lùn” đi trộm cắp. Đêm. Cả bọn gồm Nô “cao giò”, Của “cọp”, Bảy “trắng”, Năm Cam đột nhập kho hàng của bến tàu. Những tên trộm cạy tung các kiện thuốc tây, máy radio loại nhỏ cho vào túi vải rồi chuồn về an toàn. Năm Cam cảm thấy thắc mắc về phi vụ trộm cắp dễ như chỗ không người. Khi tập kết số hàng về nhà y ở khu vực chợ Cầu Cống thì gặp Sơn “lùn”, hắn bảo “Công việc của tụi bây xong rồi, giờ tao lãnh trách nhiệm đi tìm mối tiêu thụ”. Chiều 30 Tết, Sơn “lùn” trở về đưa tất cả qua nhà hàng Đồng Khánh nhận tiền, ăn bữa tiệc tất niên tương đối linh đình. Sơn hồ hởi tuyên bố mỗi người nhận trước đồng, mùng 2 Tết sẽ nhận phần gấp 3-4 lần. Nhưng sau đó, Sơn đã ôm trọn số tiền còn lại lặn mất tăm. Năm Cam cầm tiền đi gặp Tư Xẩm bàn bạc mua nhà 148/31 Tôn Đản bằng đồng tiền do chính bản thân kiếm được, dù là tiền ăn trộm. Sau đó, vụ án được cảnh sát điều tra làm rõ, đồng bọn của Năm Cam tham gia vụ trộm lần lượt bị bắt nhưng riêng Năm Cam được Bảy Xi lo liệu nên thoát án. Một số tiền lót tay được tung ra kịp lúc và đúng người, cộng thêm Năm Cam không nằm trong danh sách những tên trộm chuyên nghiệp nên Bảy Xi dễ dàng cứu được y một khoá tù dài đằng đẵng. Bảy Xi vỗ vai em vợ, khuyên “Cậu cần gì cứ qua anh, việc gì phải dây vào ba cái vụ trộm cắp mang tiếng mà lỡ có gì tội cho vợ con”. Sau phi vụ đầu đời, Năm Cam rút ra được bài học quí báu “Thề không bao giờ lao vào cách kiếm tiền theo kiểu lưu manh cấp thấp”. Còn nữa… LÊ VŨ – THỦY SINH – PHẠM TRƯỜNG/PLVN /nam-cam-ky-2-ke-giet-nguoi-mau-lanh-va-bai- /vu-chi-cuc-truong-thi-hanh-an-dan-su-tp-thanh-hoa-bi-dau-doc-
Món lễ vật phúng điếu đặc biệt Nữ quái Dung Hà gói hành trang cùng một số đàn em, trong đó có Hải “bánh”, bỏ nghề bảo kê vũ truờng nhà hàng ở Hà Nội theo Dung Hà trôi dạt vào Chí Minh tìm Năm Cam. Ngoài Hải “bánh”, còn có Long “tây”, Hưng “phi nhon”, Trường “xoăn” những tay bảo kê khét tiếng của vũ trường New Century - số 10 Tràng Thi Hà Nội. Chân ướt chân ráo gia nhập giang hồ Sài thành, Dung Hà đến dự đám tang bà Tư Xẩm - chị ruột Năm Cam. Ả giới thiệu Hải “bánh” với gia đình Năm Cam như một món lễ vật “phúng điếu”. Năm Cam ra tay cưu mang giúp đỡ, bảo Dung Hà coi như anh em một nhà. Dung Hà đề nghị muốn mở một xới bạc để kiếm sống. Năm Cam cười bảo chuyện nhỏ và cắt cử 1 tay chân thân tín là Thảo “ma” sang làm bảo kê cho xới bạc của Dung Hà. Dung Hà hơi ngạc nhiên trước vẻ hào phóng của Năm Cam vì dẫu sao, lĩnh vực cờ bạc cũng là chỗ hái ra tiền của y. Không những vậy, Năm Cam đưa Dung 30 triệu đồng mở quán bar café làm sòng. Nhờ có các “chân rết” là giang hồ đất Cảng đã thành danh và mối giao tình với Năm Cam từ trước nên chặng đường Nam tiến của Dung khá suôn sẻ. Sòng bạc của Dung Hà ở đường Bùi Thị Xuân được Thảo “ma”, chuyên gia tổ chức sòng bạc chiêu tập các con bạc do Năm Cam đến ăn thua tại đây. Ngày đầu tiên tiền xâu thu được 70 triệu đồng. Sau mấy ngày đầu, sòng bạc này thưa dần vì con bạc quen thuộc đi chơi ở sòng của Cường “híp”. Dung điên tiết liền bàn với Năm Cam triệt tiêu sòng của đối thủ liền nhận được sự đồng tình. Khi kế hoạch thanh trừng chưa tới thì Thảo “ma” đã đến báo cho Dung tin phòng Cảnh sát Hình sự dò hỏi. Năm Cam tới quán cà phê phỏng đoán Cường “híp” chính là thủ phạm giấu mặt “chơi” Dung Hà trước. Năm Cam cho biết đã chi cho Hải “bánh” USD để chơi sát ván sòng bạc của Cường. Sau đó sẽ mở cho Dùng Hà một sòng khác bên quận 8. Cú triệt tiêu ngoạn mục Nghe tin của Năm Cam, Dung Hà hồ hởi cảm ơn. Nhưng thực chất ẩn sau ân nghĩa ấy là động thái Năm Cam đã dùng để mượn tay Dung triệt tiêu Cường “híp”. Hải "bánh" Vậy là, được lệnh Hải “bánh” cùng 2 tên khác đi 3 chiếc xe gắn máy mang theo “hàng nóng” tới sòng bạc Cường “híp”. Hải rút súng khống chế tăng thêm thị uy khi đồng bọn chém tới tấp các con bạc. Phi vụ thành công, không tên nào dám chống trả. Lai “điêu” một gã giang hồ đất Biên Hòa, do ham ăn thua hơn là tổ chức sòng bạc, bắt đầu lụi bại. Số tiền xâu thu được ngoài nuôi gái, tiêu xài thì Lai dành một phần lớn trực tiếp sát phạt trên chiếu bạc nên lún dần vào vòng xoáy nợ nần. Lai đi tìm Cường “râu” một ông trùm giang hồ Nam Định để xin hùn hạp làm ăn. Bằng kinh nghiệm đầy mình, Cường thâu dần cơ ngơi của Lai theo kiểu tằm ăn dâu. Nhận ra chân tướng của chiến hữu, Lai ngã ngửa người vì ngỡ ngàng biết mình giờ chẳng khác tên tay sai được Cường “đặt đâu ngồi đó” và nhận một số tiền vừa đủ để sống. Liệu khó bề đánh đổ được “thống soái” Nam Định, Lai lập tức xuống Sài Gòn tìm Năm Cam. Nghe rõ nguồn cơn, Năm Cam vỗ vai Lai an ủi và hứa sẽ giành lại những gì đã mất cho gã. Một hôm, Năm Cam cùng Dung Hà ăn tối tại quán cơm niêu của cô em kết nghĩa của y. Năm Cam vờ như vô tình than thở trước mặt Dung “Lúc này, bọn Nam Định bắt đầu lấn sân vào trong này rồi. Làm ăn càng lúc càng khó, cứ mạnh ai nấy làm kiểu này có nước chết chùm cả lũ !”. Dung tỏ ra trung thành và có thực lực “Bọn Nam Định đó là cái quái gì đâu anh Năm! Anh để đó em tính cho, đâu vào đấy thôi”. Bấy giờ Năm Cam mới rủ rỉ trút bầu “tâm sự” về nỗi lo xuất phát từ băng nhóm của Cường “râu”. Sau khi nghe ông anh giãi bày, Dung quyết định giúp anh Năm đưa bọn “láo xược” Cường “râu” vào “nề nếp”. Biên Hòa, xế chiều. Chiếc xe du lịch 12 chỗ dừng lại gần sòng bạc của Cường “râu”. Bọn canh cửa cũng toàn dân Bắc, mừng rỡ reo lên “A, anh Hải đến chơi. Mời anh Hải!”. Hải không nói không rằng chỉ mỉm cười, nụ cười có chút sát khí. Hàng lọat sát thủ có tầm cỡ, từ trên xe bước xuống ập vào sòng bạc khống chế dưới sự thị sát của Dung Hà. Hải vung vẩy trên tay khẩu súng xanh nước thép khiến những cái đầu nóng của băng Nam Định ngay lập tức hạ nhiệt. Hậu “già” người quản lý đon đả mời chào. Dung hất hàm, một tên sát thủ đẩy Hậu vào sát tường chém luôn mấy nhát “cảnh cáo”. Hải nói bằng giọng giễu cợt “Nói cho Cường biết có chị Dung ghé chơi nhé!”. Không tên nào dám thái độ, coi như băng Cường râu hoàn toàn thất thủ. Những mối quan hệ trong giới giang hồ đã giúp Cường “râu” xác định được ai là người bật đèn xanh cho Dung đến “gỡ bảng số” sòng bạc của mình. Đụng vào Dung là điều không thể, vì vượt quá khả năng của băng Nam Định, vả lại sau lưng Dung lại còn có "gốc cổ thụ" sẵn sàng biến cái to như núi thành hạt bụi, nâng cái nhỏ như cọng cơm của thành chuyện tày đình. Chi bằng, “ai cột nấy mở”. Cường nghĩ vậy vội chạy đến gặp vợ bé của Năm Cam đang làm chủ một nhà hàng ở Thủ Đức cầu khẩn làm sứ giả. Trước đó, Năm Cam đã tiên lượng việc Cường sẽ làm nên dặn dò Thảo “ma” kỹ lưỡng cách nói chuyện, dẫn dắt Cường. Cuối cùng Năm Cam quyết định hợp tác với Cường, bất chấp lời hứa giúp đỡ Lai. Để trấn an, Năm Cam thuyết phục Cường tăng chút đỉnh quyền lợi cho Lai và tiếp tục sử dụng hắn vào công việc đối ngoại. Vậy là, chính sự ngu xuẩn, tham lam của Lai cộng với lòng ích kỷ nhỏ mọn của Cường, Năm Cam đã chơi trò “bắt cá hai tay” để khống chế, sử dụng cả hai như một loại vệ tinh cấp thấp. Trả công cho Dung, Năm Cam tạo một số điều kiện thuận lợi cho thị tham gia vào đường dây cá độ bóng đá xuyên quốc gia do y làm “chủ xị”, Trương Hiền Bảo - con trai lớn của y giữ vai trò “cầm trịch”. Dĩ nhiên, mức độ tham gia của Dung được khống chế ở tầm vừa phải và thông tin ả có thể nhận được bị giới hạn đến độ đủ an toàn cho y và đồng bọn. Còn nữa
Sau hơn 7 tháng đi lại từ Vũng Tàu lên TP. Hồ Chí Minh để liên lạc với Năm Cam, Hải “bánh” khổ sở và cay đắng căm giận sự điểu giả của ông trùm đã không tổ chức cho hắn cùng đồng bọn trốn ra nước ngoài như đã hứa. Hải “bánh” sa lưới Lòng căm hận của gã lên đến đỉnh điểm sau khi tìm gặp không được Năm Cam, Hải “bánh” nghĩ đến sự trả đũa. Nhưng từ lâu, mọi di biến động của Hải đều được các trinh sát theo dõi sát sao. Vì vậy, khi cơ hội chín muồi, cuộc vây bắt Hải diễn ra trong khuôn viên 1 quán nhậu diễn ra chóng vánh khiến hắn không kịp trở tay. Vậy là, Hải “bánh” - nút thắt quan trọng nhất trong vụ án Dung Hà - đã phải tra tay vào còng số 8. Những ngày sau đó, Hải được các điều tra viên khai thác nhằm tìm ra ẩn số trong vụ án Dung Hà. Hải ngồi trước bàn thẩm vấn đối diện với điều tra viên. “Vì sao đương sự không chạy trốn?”, một điều tra viên hỏi. Hải trả lời “Trốn cũng không thoát”. Điều tra viên đào sâu vấn đề “Dám tổ chức một vụ án ghê gớm mà không tính tới phương án thoát lui sao?”. Hải nhướn đôi mắt sụp xuống, thần sắc của gã hiện rõ nét mưu mô, gian xảo. Hải bánh chỉ nhận tội “Gây rối trật tự công cộng”. Điều tra viên hỏi đến cái chết của Dung Hà, Hải im như thóc. Linh cảm của một tên tội phạm từng vào tù ra khám, sống lăn lóc trên chốn giang hồ mách bảo, với công an thì gây rối trật tự công cộng là chuyện nhỏ, điều tra y về những điều khác mới là quan trọng. Cho nên, những lần hỏi cung sau đó Hải chỉ trả lời cầm chừng và tránh né rất khôn ngoan những câu hỏi của điều tra viên về vụ Dung Hà bị bắn chết. Hơn thế nữa, y còn khóc tức tưởi đóng kịch khi nói đến chuyện này. Điều tra viên hỏi xem số điện thoại, gã nghĩ có lẽ cơ quan điều tra chưa tìm được chứng cứ rõ ràng để buộc tội y nên mới hỏi “loanh quanh” như vậy, chứ y không nghĩ đến cái sự “loanh quanh” đó là nghiệp vụ củng cố thêm chứng cứ buộc y phải nhận tội. Kiểm tra hóa đơn tính cước điện thoại di động số của Hải, phát hiện trước và sau khi Dung Hà bị bắn, gã liên tục gọi đến số máy của Giang nhân tình của Hải. Xác minh các cuộc gọi của Anh Thư, người yêu và cũng là quản lý tiệm cắt tóc gội đầu Vân’s, phát hiện Hải dùng máy điện thoại của Anh Thư liên lạc thường xuyên với Long “tây”, Hưng “phi nhon”, Trường “xoăn” những gã đồng phạm trong vụ án Dung Hà. Những cuộc gọi này diễn ra liên tục trong thời gian rất ngắn, thể hiện sự phối hợp hành động và mệnh lệnh của hắn. Trong lúc xét hỏi, Hải tận dụng mọi thời cơ gạ gẫm, gã gợi ý sẽ “hậu tạ” điều tra viên một cách xứng đáng nếu chỉ gói gọn hành vi phạm pháp của y vào tội “Gây rối trật tự công cộng”. Điều tra viên nghiêm mặt “Câm ngay. Nếu không đương sự sẽ bị thêm tội đưa hối lộ”. Hải “bánh” chống chế “Thưa! Đó là thiện chí của tôi”. Điều tra viên nạt “Thiện chí gì?”. “Thưa! Thiện chí muốn được hưởng khoan hồng ạ!”, Hải đối đáp. Điều tra viên nhìn nhìn thẳng vào mặt Hải thấy rất rõ sự lo lắng của y về một điều gì đó. “Tôi không ghi nhận đó là thiện chí, mà là cách đối phó của những kẻ không còn lối thoát. Đương sự hãy tập trung trả lời những câu hỏi của tôi”, điều tra viên sắc sảo trả lời. Thời gian trôi qua chậm chạp, ròng rã gần 1 tháng vừa thuyết phục, vừa cho Hải thấy nhiều chứng cứ gã liên quan đến việc giết Dung Hà, khiến hắn không biết cách nào để trả lời cho suôn sẻ. Một câu hỏi có lúc điều tra viên phải hỏi đi hỏi lại đến vài lần, gã mới trả lời tương đối đầy đủ về chứng cứ cán bộ điều tra muốn gã phải thú nhận. Cuối cùng điều tra viên cho gã nghe lại băng ghi âm những gì gã đã trao đổi với đồng bọn do tổng đài cung cấp theo yêu cầu của cơ quan điều tra. Gã đớ người, ngồi bất động như trời trồng. Cuối cùng, Hải cúi đầu khai nhận về các mối quan hệ của gã với Năm Cam, Dung Hà, Tống Viết Hòa, Trường “xoăn”, Hưng “phi nhon” và Lê Công Hải tức Hải “bén”. Lần theo lời khai của Hải, tại một địa điểm bí mật, trinh sát trong ban chuyên án nhận ra Hải “bén” đang ngồi trong góc khuất quán cà phê. Chiếc thẻ ngành chìa ra trước mặt Hải “bén”, tên tội phạm đã có lệnh truy nã về tội “Cố ý gây thương tích”, “Tàng trữ, sử dụng vũ khí quân dụng trái phép” trước khi xảy ra vụ án Phan Lê Sơn và Dung Hà. “Lê Công Hải, anh đã bị bắt”, giọng trinh sát dõng dạc. Hải “bén” ú ớ, chưa kịp nói gì, trinh sát đã tra tay hắn vào còng dẫn giải đi. Lập kết hoạch trả đũa báo chí Những đòn đánh hiểm của Ban chuyên án Z5-01 đang khiến toàn bộ hoạt động phi pháp của băng nhóm Năm Cam dần lộ sáng. Điều đó khiến cho Năm Cam lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Phát súng đầu, báo Thanh Niên viết bài vạch trần mối quan hệ giữa Nam Cam với Trần Mai Hạnh Ủy viên Trung ương Đảng - Tổng thư ký Hội nhà báo Việt Nam thời điểm đó từng là ứng cử viên Đại biểu Quốc hội đang tiếp xúc với cử tri. Lúc viết bài đó, Hoàng Hải Vân phóng viên báo Thanh niên trích dẫn một số câu nói của ông Sáu Dân - cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt, trong đó có câu “Tôi đem chức Thủ tướng ra thế chấp…”. Trước khi giao bài cho tòa soạn Hải Vân mang đến cho Thủ tướng xem lại để tránh chuyện “tam sao thất bản”. Lẽ ra bài báo này được đăng trước đó một tuần, nhưng vì “lộ” thông tin, nên lúc báo chuẩn bị lên khuôn in thì có người gọi điện đến khuyên “dừng lại”. Tổng biên tập Nguyễn Công Khế phải tạm thời cho lấy ra, không phải vì sợ, mà để kiểm tra vì sao thông tin bị “lộ”. Công Khế bảo với Hải Vân “sẽ đăng vào thời gian thích hợp”. Thời gian thích hợp đó là ngày 2/5, vì trước đó là ngày lễ mừng chiến thắng 30/4 và Quốc tế Lao động. Nguyễn Công Khế bảo với Phó tổng biên tập nội dung “Cho đăng đi, không có cách nào khác, không thể chấp nhận việc đứng về phía tội ác, không thể làm ngơ trước chuyện hại nước, hại dân được, nếu cần tôi sẵn sàng nghỉ làm Tổng biên tập, chấp nhận về nhà…”. Các phóng viên, biên tập viên, họa sĩ trình bày và nhân viên kỹ thuật của tòa soạn báo Thanh niên nghe những lời đó của Tổng biên tập mà thấy nghề báo thật cao quý. Có chuyện tướng Tư Bốn cung cấp thông tin cho báo Thanh Niên, nhưng yêu cầu không được đăng lên báo, đăng chuyện đó lên là không có lợi, vì có thể ai đó sẽ bảo rằng sở dĩ tướng Tư Bốn và Tổng biên tập Nguyễn Công Khế “làm mạnh” vụ này là vì hai ông có mối thâm thù cá nhân với Năm Cam. Tư Bốn bảo với Công Khế “Chuyện chúng muốn giết tôi với ông là chuyện nhỏ không đáng nói, chuyện chúng làm bất ổn thành phố và gây mất niềm tin của nhân dân vào chính quyền mới là chuyện lớn”. Sự thực được phơi bày trên mặt báo khiến Năm Cam điêu đứng. Năm Cam nhìn điếu thuốc để ngang gạt tàn đang tự cháy dần. Khói thuốc bay lơi lả, tạo thành những dòng mảnh, ban đầu lúc lắc, sau thẳng băng một dòng loang ra dần, rồi tan vào không gian. Y nghĩ, mình cũng như vậy, cuộc đời đã cháy hơn đoạn giữa và sắp sửa cháy sạch rồi đây. Năm Cam nhặt điếu thuốc, đưa lên môi, rít một hơi thật dài. Ánh lửa đầu điếu thuốc lóe sáng dữ dội. Rồi y đứng dậy, dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn. Năm Cam rút kinh nghiệm lần bị bắt trước, y cố tránh làm bất cứ việc gì ồn ào gây sự chú ý của dư luận. Năm Cam nghĩ nên tìm cơ hội để mở rộng quan hệ với giới báo chí trong lúc này sẽ phần nào giúp hắn cứu vớt được chút nào thanh thế. Năm Cam nghĩ đến Quang Thắng, Hoàng Linh và những nhà báo y từng mua chuộc. Nhưng Năm Cam thừa hiểu chơi với nhà báo lúc này không phải chuyện dễ, bởi những kẻ thân tín người thì thân bại danh liệt, người thì đang bị công an theo dõi. Năm Cam tự nhủ “Thứ trưởng Bộ Công an còn bị phó Tổng cục Cảnh sát triệu tập thì mở rộng quan hệ với báo chí lúc này thì có nhằm nhò gì”. Những suy nghĩ quanh quẩn khiến Năm Cam có cảm giác sắp sửa giống mấy người vô gia cư lang thang ăn xin ngoài đường. Ý nghĩ đó bám riết lấy Năm Cam. Hắn lại nghĩ kẻ thù mạnh và đáng ghét nhất hàng ngày như xát muối vào mắt Năm Cam là Nguyễn Công Khế. Để trả thù, Năm Cam mua chuộc Hữu Phú phóng viên báo Thanh niên mở một tiệm hớt tóc thanh nữ trên đường Nguyễn Trãi, loại hình tươi mát này rất cần quan hệ hữu hảo với giới xã hội đen. Năm Cam ngỏ ý giúp đỡ ủng hộ Hữu Phú, gã phóng viên này nhận làm tay trong cho Năm Cam ở báo Thanh niên. Năm Cam lên kế hoạch sẵn, nhằm một lúc nào đó “thịt” Tổng biên tập Nguyễn Công Khế như đã từng làm với Lâm “chín ngón”. Tổng biên tập một tờ báo lớn tránh sao khỏi đụng chạm với các doanh nghiệp làm ăn lôm côm. Y chờ cơ hội có chuyện tương đối cụ thể, hướng được sự nghi ngờ của công an qua hướng khác sẽ ra tay. Tóm lại, tính mạng của Nguyễn Công Khế nằm trong tầm ngắm thủ tiêu của Năm Cam. Thoạt đầu, Năm Cam cho người bám lộ trình từ nhà của Nguyễn Công Khế trên đường Trần Phú quận 5 đến tòa soạn báo Thanh niên trên đường Cống Quỳnh quận 1. Y phát hiện Công Khế thường đi Hà Nội họp hành, và như thế, bọn sát thủ của Sơn “bạch tạng”, Thắng “tài dậu” xem ra có vẻ thích hợp trong việc khử Công Khế hơn. Năm Cam đe dọa đặt bom tòa soạn báo Thanh niên. Bộ Công an cho cán bộ, chiến sĩ bí mật bảo vệ tòa soạn, do Thượng tá Dương Minh Ngọc chỉ huy. Tổng biên tập Nguyễn Công Khế cũng đã nói với tướng Trịnh Thanh Thiệp Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát những phân vân của mình về Dương Minh Ngọc, bởi cán bộ công an này vốn có quan hệ rất tốt với Năm Cam. Còn nữa… LÊ VŨ – THỦY SINH – PHẠM TRƯỜNG/PLVN /nam-cam-ky-28-tuong-tu-bon-va-noi-d
Thời điểm hưng thịnh của đám giang hồ Sài Gòn đang ăn nên làm ra, tại Hải Phòng đám đàn anh “số má” gồm Lâm “già”, Cu “nên”, Dung Hà cũng chộn rộn lao vào cuộc xóc đĩa, thu tô thuế từ những nhà hàng, các điểm giải trí về đêm. “Hội ngộ” bà trùm giang hồ đất Cảng, Năm Cam như hổ mọc thêm nanh Món lễ vật phúng điếu đặc biệt Nữ quái Dung Hà gói hành trang cùng một số đàn em, trong đó có Hải “bánh”, bỏ nghề bảo kê vũ truờng nhà hàng ở Hà Nội theo Dung Hà trôi dạt vào TP. Hồ Chí Minh tìm Năm Cam. Ngoài Hải “bánh”, còn có Long “tây”, Hưng “phi nhon”, Trường “xoăn” những tay bảo kê khét tiếng của vũ trường New Century - số 10 Tràng Thi Hà Nội. Chân ướt chân ráo gia nhập giang hồ Sài thành, Dung Hà đến dự đám tang bà Tư Xẩm - chị ruột Năm Cam. Ả giới thiệu Hải “bánh” với gia đình Năm Cam như một món lễ vật “phúng điếu”. Năm Cam ra tay cưu mang giúp đỡ, bảo Dung Hà coi như anh em một nhà. Dung Hà đề nghị muốn mở một xới bạc để kiếm sống. Năm Cam cười bảo chuyện nhỏ và cắt cử 1 tay chân thân tín là Thảo “ma” sang làm bảo kê cho xới bạc của Dung Hà. Dung Hà hơi ngạc nhiên trước vẻ hào phóng của Năm Cam vì dẫu sao, lĩnh vực cờ bạc cũng là chỗ hái ra tiền của y. Không những vậy, Năm Cam đưa Dung 30 triệu đồng mở quán bar café làm sòng. Nhờ có các “chân rết” là giang hồ đất Cảng đã thành danh và mối giao tình với Năm Cam từ trước nên chặng đường Nam tiến của Dung khá suôn sẻ. Sòng bạc của Dung Hà ở đường Bùi Thị Xuân được Thảo “ma”, chuyên gia tổ chức sòng bạc chiêu tập các con bạc do Năm Cam đến ăn thua tại đây. Ngày đầu tiên tiền xâu thu được 70 triệu đồng. Sau mấy ngày đầu, sòng bạc này thưa dần vì con bạc quen thuộc đi chơi ở sòng của Cường “híp”. Dung điên tiết liền bàn với Năm Cam triệt tiêu sòng của đối thủ liền nhận được sự đồng tình. Khi kế hoạch thanh trừng chưa tới thì Thảo “ma” đã đến báo cho Dung tin phòng Cảnh sát Hình sự dò hỏi. Năm Cam tới quán cà phê phỏng đoán Cường “híp” chính là thủ phạm giấu mặt “chơi” Dung Hà trước. Năm Cam cho biết đã chi cho Hải “bánh” USD để chơi sát ván sòng bạc của Cường. Sau đó sẽ mở cho Dùng Hà một sòng khác bên quận 8. Cú triệt tiêu ngoạn mục Nghe tin của Năm Cam, Dung Hà hồ hởi cảm ơn. Nhưng thực chất ẩn sau ân nghĩa ấy là động thái Năm Cam đã dùng để mượn tay Dung triệt tiêu Cường “híp”. Hải "bánh" Vậy là, được lệnh Hải “bánh” cùng 2 tên khác đi 3 chiếc xe gắn máy mang theo “hàng nóng” tới sòng bạc Cường “híp”. Hải rút súng khống chế tăng thêm thị uy khi đồng bọn chém tới tấp các con bạc. Phi vụ thành công, không tên nào dám chống trả. Lai “điêu” một gã giang hồ đất Biên Hòa, do ham ăn thua hơn là tổ chức sòng bạc, bắt đầu lụi bại. Số tiền xâu thu được ngoài nuôi gái, tiêu xài thì Lai dành một phần lớn trực tiếp sát phạt trên chiếu bạc nên lún dần vào vòng xoáy nợ nần. Lai đi tìm Cường “râu” một ông trùm giang hồ Nam Định để xin hùn hạp làm ăn. Bằng kinh nghiệm đầy mình, Cường thâu dần cơ ngơi của Lai theo kiểu tằm ăn dâu. Nhận ra chân tướng của chiến hữu, Lai ngã ngửa người vì ngỡ ngàng biết mình giờ chẳng khác tên tay sai được Cường “đặt đâu ngồi đó” và nhận một số tiền vừa đủ để sống. Liệu khó bề đánh đổ được “thống soái” Nam Định, Lai lập tức xuống Sài Gòn tìm Năm Cam. Nghe rõ nguồn cơn, Năm Cam vỗ vai Lai an ủi và hứa sẽ giành lại những gì đã mất cho gã. Một hôm, Năm Cam cùng Dung Hà ăn tối tại quán cơm niêu của cô em kết nghĩa của y. Năm Cam vờ như vô tình than thở trước mặt Dung “Lúc này, bọn Nam Định bắt đầu lấn sân vào trong này rồi. Làm ăn càng lúc càng khó, cứ mạnh ai nấy làm kiểu này có nước chết chùm cả lũ !”. Dung tỏ ra trung thành và có thực lực “Bọn Nam Định đó là cái quái gì đâu anh Năm! Anh để đó em tính cho, đâu vào đấy thôi”. Bấy giờ Năm Cam mới rủ rỉ trút bầu “tâm sự” về nỗi lo xuất phát từ băng nhóm của Cường “râu”. Sau khi nghe ông anh giãi bày, Dung quyết định giúp anh Năm đưa bọn “láo xược” Cường “râu” vào “nề nếp”. Biên Hòa, xế chiều. Chiếc xe du lịch 12 chỗ dừng lại gần sòng bạc của Cường “râu”. Bọn canh cửa cũng toàn dân Bắc, mừng rỡ reo lên “A, anh Hải đến chơi. Mời anh Hải!”. Hải không nói không rằng chỉ mỉm cười, nụ cười có chút sát khí. Hàng lọat sát thủ có tầm cỡ, từ trên xe bước xuống ập vào sòng bạc khống chế dưới sự thị sát của Dung Hà. Hải vung vẩy trên tay khẩu súng xanh nước thép khiến những cái đầu nóng của băng Nam Định ngay lập tức hạ nhiệt. Hậu “già” người quản lý đon đả mời chào. Dung hất hàm, một tên sát thủ đẩy Hậu vào sát tường chém luôn mấy nhát “cảnh cáo”. Hải nói bằng giọng giễu cợt “Nói cho Cường biết có chị Dung ghé chơi nhé!”. Không tên nào dám thái độ, coi như băng Cường râu hoàn toàn thất thủ. Những mối quan hệ trong giới giang hồ đã giúp Cường “râu” xác định được ai là người bật đèn xanh cho Dung đến “gỡ bảng số” sòng bạc của mình. Đụng vào Dung là điều không thể, vì vượt quá khả năng của băng Nam Định, vả lại sau lưng Dung lại còn có "gốc cổ thụ" sẵn sàng biến cái to như núi thành hạt bụi, nâng cái nhỏ như cọng cơm của thành chuyện tày đình. Chi bằng, “ai cột nấy mở”. Cường nghĩ vậy vội chạy đến gặp vợ bé của Năm Cam đang làm chủ một nhà hàng ở Thủ Đức cầu khẩn làm sứ giả. Trước đó, Năm Cam đã tiên lượng việc Cường sẽ làm nên dặn dò Thảo “ma” kỹ lưỡng cách nói chuyện, dẫn dắt Cường. Cuối cùng Năm Cam quyết định hợp tác với Cường, bất chấp lời hứa giúp đỡ Lai. Để trấn an, Năm Cam thuyết phục Cường tăng chút đỉnh quyền lợi cho Lai và tiếp tục sử dụng hắn vào công việc đối ngoại. Vậy là, chính sự ngu xuẩn, tham lam của Lai cộng với lòng ích kỷ nhỏ mọn của Cường, Năm Cam đã chơi trò “bắt cá hai tay” để khống chế, sử dụng cả hai như một loại vệ tinh cấp thấp. Trả công cho Dung, Năm Cam tạo một số điều kiện thuận lợi cho thị tham gia vào đường dây cá độ bóng đá xuyên quốc gia do y làm “chủ xị”, Trương Hiền Bảo - con trai lớn của y giữ vai trò “cầm trịch”. Dĩ nhiên, mức độ tham gia của Dung được khống chế ở tầm vừa phải và thông tin ả có thể nhận được bị giới hạn đến độ đủ an toàn cho y và đồng bọn. Còn nữa LÊ VŨ – THỦY SINH – PHẠM TRƯỜNG/PLVN /nam-cam-ky-18-nam-cam-h
Định mệnh đã đưa Hải “bánh” là người cuối cùng tiễn đưa ông trùm ra pháp trường, giây phút đặc biệt khiến kẻ 20 năm từng “chọc trời phá đất” cũng không thể đứng vững, run lên vì sợ. Đây cũng chính là giây phút ấy đã đánh dấu sự khai tử hoàn toàn phần “quỷ dữ” để sống phần đời còn lại nuôi dưỡng phần thiện lương của mình… Nuối tiếc tự do Năm Cam. Sau phiên tòa sơ thẩm xét xử vụ án Năm Cam và đồng bọn, Hải “bánh” xin thi hành bản án ngay nhưng do Năm Cam kháng án nên vẫn phải làm nhân chứng cho phiên tòa phúc thẩm vào 3 tháng sau đó. Dù có ngụy biện cho lỗi lầm và tội ác của mình như thế nào nhưng Năm Cam vẫn không thể thoát án tử hình. Lúc nghe tòa tuyên án tử vẻ mặt Năm Cam cho thấy sự suy sụp tinh thần nhiều lắm nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn. Hải đi trước. Nhiều gã giang hồ trong “tập đoàn” Năm Cam cúi gằm mặt tiễn đưa ông trùm lần cuối. Hải vẫn bị tòa giữ nguyên án chung thân, rồi di lý về Trại giam Tiền Giang để đợi ngày thụ án. Ở ngục giam, có nhiều thời gian suy ngẫm về thế thái nhân tình, nghĩ lại mọi sự xảy ra trong quá khứ, Hải càng thấy đời đúng là bạc. Lúc hoàng kim, “tiền cả quyển” trong túi tiêu không hết thì hàng tá đàn em bâu xâu lại, sẵn sàng xin chết vì đại ca, người tình xinh như mộng không tài nào đếm hết. Đến khi “sa cơ lỡ vận” thì chẳng thấy thằng nào tìm đến thăm hỏi một câu, em út, tình nhân cũng vắng bặt chẳng thấy tăm hơi. Ký ức thời hoàng kim càng dội về bao nhiêu thì Hải càng cảm thấy tiếc nuối tự do bấy nhiêu. Thế mới biết là tự do đáng quý hơn cả tiền bạc. Trong con mắt của Hải thì trại giam là một xã hội thu hẹp, ở đó cũng có năm bảy loại người khác nhau. Dù hoàn cảnh có khác nhau nhưng tựu chung lại thì tất cả vì làm điều ác hoặc liên quan đến sự ác mà phải ngồi trại. Thế giới tù nhân cũng vô cùng phức tạp chẳng kém gì bên ngoài, chỉ có điều tất cả đều diễn ra trong những bức tường có hàng rào thép gai cao chất ngất. Trong thế giới nhỏ bé mà hỗn tạp, không còn danh dự và quyền công dân ấy không phải ai cũng đủ bản lĩnh để đối diện với bản ngã của chính mình. Bên ngoài họ là những kẻ sừng sỏ, thậm chí là những kẻ giết người không ghê tay nhưng khi vào đến chốn này thì họ phải đối diện với con người thật, đối diện với sự hướng thiện và quá khứ lỗi lầm. Chính vì thế, có gã tù nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ người thân đến phát khóc. Cũng có kẻ tuyệt vọng đến nỗi không ăn, không uống, có khi suy nghĩ đến phát sốt. Lại có kẻ tự kết liễu cuộc đời của mình bằng cách đâm đầu vào tường hoặc nuốt bàn chải. Chỉ khi cán bộ trại giam đưa bác sĩ vào cứu chữa, động viên, họ mới ngộ ra rằng mạng sống con người là quan trọng. Còn sống là còn cơ hội để sửa sai và đền tội. Với tù nhân thì đêm đến là khoảng thời gian đáng sợ hơn cả, càng ngẫm Hải càng thấy sợ hãi. Nhiều đêm đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng la ó của bạn tù thanh toán lẫn nhau. Chẳng ngờ, một thằng đã từng dọc ngang khắp chốn, đối mặt với bao kẻ giang hồ khét tiếng, từng cầm súng, cầm dao không chút ghê tay mà lại có cảm giác chùn lòng, sợ hãi đến vậy. Ngoài nỗi sợ trong chính bản thân, Hải còn phải đối mặt với nỗi sợ từ những cảnh bạn tù chết vì bệnh tật, tự vẫn hoặc bất thình lình phát điên vì ám ảnh tội ác. Hải "bánh". Nhiều đêm thức trắng, nghe tiếng thạch sùng gọi nhau làm cho mắt Hải cứ thao láo nhìn vào những vệt sáng lọt qua ô thông gió. Đến gần sáng vừa chợp mắt được tí thì tiếng “kẻng gọi hồn” làm Hải giật bắn cả người. Trải qua biết bao nhiêu trại như Hỏa Lò, Thanh Liệt, Bình Đà, Vân Hòa… nhưng chưa bao giờ tiếng kẻng lại làm Hải sợ đến vậy. Lý do tiếng kẻng báo thức trong trại được tất cả tù nhân gọi là “kẻng gọi hồn” vì thi thoảng lại có những tù nhân không thể dậy được nữa. Sợ hãi rồi lại tiếc nuối khi chính những tiếng kẻng đó đưa Hải về quá khứ vào thời còn tự do đi học, sau mỗi hồi kẻng báo hiệu ra chơi, là Hải lại cùng chúng bạn chạy nhảy, nô đùa khắp sân trường. Cuộc gặp gỡ định mệnh với Năm Cam Trước ngày thi hành án tử hình với Năm Cam, Hải có đề đạt nguyện vọng xin được đưa tiễn hắn ra trường bắn. Thật không ngờ vì chính Năm Cam cũng có nguyện vọng xin được gặp Hải lần cuối. Lần gặp này khác hẳn với những lần gặp trước đó, không biết Năm Cam nghĩ gì nhưng cảm giác của Hải thật trống rỗng, khó tả. Vẫn biết Năm Cam đối xử với Hải chẳng ra gì, nhưng vì đã quên hết những oán hận giang hồ nên Hải muốn đưa hắn về bên kia thế giới và cũng là để cho Năm Cam biết rằng Hải muốn dành cho “ông anh” một ân tình lúc cuối đời. Rạng sáng 03/6/2004, Năm Cam và đồng bọn được trích xuất làm thủ tục ra pháp trường. Năm Cam được thay bộ quần áo tù mới sau khi đã tắm rửa sạch sẽ. Sau đó thực hiện các thủ tục nhận dạng, lăn tay, ký vào bản giao quyết định thi hành án. Dù được phép ăn bữa cuối cùng nhưng Năm Cam không ăn mà chỉ xin được hút một điếu thuốc. Năm Cam dành những giây phút cuối đời để viết lá thư cuối cùng cho cô con gái đang đi tu trong chùa. Các thủ tục xong xuôi, Hải được các cán bộ thi hành án đưa lên chiếc xe chuyên dụng, có thùng bịt kín mít cùng với Năm Cam và mấy tử tù khác. Ngồi trên xe Hải định nói gì đó nhưng cổ họng cứ nghẹn lại. Còn Năm Cam bất ngờ ôm lấy Hải nói với vẻ đầy hối hận “Anh sai rồi! Chú tha lỗi cho anh!”. Từ đó, Hải và Năm Cam đều im lặng, không ai nói câu nào nữa. Thái độ của Năm Cam khác hẳn với những lần đối diện với Hải trước đó. Còn nhớ một lần Hải cũng được dẫn ra đối chất với Năm Cam tại cơ quan cảnh sát điều tra. Khi đó một vị cán bộ hỏi, “Năm Cam có nhận ra ai không?”. Năm Cam nói “Chú Hải!”, rồi im luôn. Cán bộ đánh mắt về phía Hải hỏi “Anh có muốn nói gì với Năm Cam không?”. Không chần chừ, Hải nhìn thẳng vào mắt Năm Cam đáp “Tội của em thì em phải chịu, còn anh sai những gì tự anh hãy đi nói với cán bộ”. Năm Cam trợn trừng mắt lên rồi cúi gằm mặt xuống đất. Chỉ còn sự im lặng, Hải trở về phòng biệt giam của mình với ý nghĩ có lẽ anh ta hận Hải nhiều lắm. Đoàn xe đặc chủng áp tải tử tội lao vun vút trên đường. Hải chẳng thấy gì bên ngoài, chỉ nghe rõ tiếng còi hú vang của chiếc xe cảnh sát đi mở đường phía trước. Cả đoàn xe hướng thẳng về trường bắn Long Bình quận 9. Đầu tháng sáu, tiết trời oi ả, nóng bức nhưng người Hải thì đang run bắn lên. Đó không phải run vì lạnh, mà là vì sợ những điều sắp diễn ra. Một hồi lâu ngồi trên xe, cảm nhận từng khúc cua khi vai va vào thành xe thì cuối cùng cũng đến nơi hành quyết. Lúc này Hải mới cảm nhận được không khí, và tiết trời khác lạ như thế nào. Vài hạt mưa lác đác càng làm cho quang cảnh khu vực trường bắn Long Bình càng thêm ảm đạm, u ám đáng sợ. Năm Cam cùng 4 đàn em lầm lũi bước xuống xe tù đặc chủng. Tất cả được áp tải về phía những chiếc cột cao quá đầu người, xung quanh có đám cỏ lùm xùm. Họ được buộc chặt tay và chân vào cột. Cạnh 5 chiếc cọc gỗ được dựng lên đó là năm cái huyệt, có lẽ nó được đào sẵn từ đêm trước. Xa xa có rất nhiều mô đất lô nhô được xếp thành hàng. Vị chủ tịch hội đồng thi hành án công bố tội trạng của cả năm tử tù. Lúc đó tai Hải ù đi, chỉ nghe được câu cuối cùng là, “tử tội cần phải loại bỏ ra khỏi đời sống xã hội”. Kế đó, 5 vị cán bộ khác cầm súng, xếp hàng nghiêm trang. Một đội trưởng hô to, giọng đanh thép “Tất cả chú ý! Giương súng! Mục tiêu tội phạm… Bắn!”. Tiếng đạn khô khốc phá tan sự im lặng của khu vực trường bắn và những người có mặt ở đó. Lúc này, Hải sờn hết gai ốc, tóc dựng ngược lên vì sợ. Ngẫm lại thì suốt 20 năm hành tẩu trên giang hồ thì đây là lần đầu tiên Hải biết sợ. Nỗi sợ làm chân Hải run rẩy, mắt Hải như mờ đi khi Năm Cam cùng 4 tử tội khác gục xuống sau làn mưa đạn. Còn nữa… LÊ VŨ – THỦY SINH – PHẠM TRƯỜNG/PLVN /nam-cam-ky-40-han-nam-cam-hai-banh-ph
năm cam kỳ 19