Lúc này, cái tôi của bạn sẽ đồng nhất với lập trường của bạn, bạn sẽ có thêm một quan tâm mới là "giữ thể diện" cho mình bằng cách cố gắng điều chỉnh các hành động tương lai sao cho phù hợp với lập trường mà bạn đã đưa ra - chính điều này sẽ gây thêm Trong đó: - Z TB: là giá thành toàn bộ để xử lý 01 tấn chất thải rắn sinh hoạt.Đơn vị: đồng; - C T: là tổng chi phí hợp lý, hợp lệ thực hiện dịch vụ xử lý chất thải rắn sinh hoạt (Đơn vị: đồng), bao gồm: các chi phí vật tư trực tiếp; chi phí nhân công trực tiếp; chi phí máy, thiết bị trực tiếp KẾ HOẠCH. ỨNG PHÓ SỰ CỐ CHÁY NỔ ĐƯỜNG ỐNG DẪN DẦU, KHÍ TRÊN ĐỊA BÀN TỈNH ĐỒNG NAI ĐẾN NĂM 2020. Căn cứ Luật Phòng, chống thiên tai số 33/2013/ Q H13 ngày 19/6/2013; Căn cứ Nghị định số 66/2014/NĐ-CP ngày 04/7/2014 củ a Chính phủ quy định chi tiết, hướng dẫn thi hành một số điều của Luật Phòng, chống Lá số tử vi ÂM NỮ sinh năm ẤT MÃO (ĐẠI KHÊ THỦY) giờ TỊ ngày 14 tháng 1 Âm Lịch. Cung Mệnh an tại Dậu có sao THÁI ÂM đơn thủ. Cung Thân an tại Mùi có sao THIÊN CƠ đơn thủ. Đọc truyện Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi của tác giả Nguyễn Phương Thảo được cập nhật liên tục nhanh nhất và rất nhiều truyện hay khác đã hoàn thành về tình yêu mong manh Fast Money. Chương 91Vi Khiết dường như bị kích động đến mất hồn, thìa trên tay rơi tự do xuống đất, những hạt cơm sót lại vương tung tóe. Không nhìn nhầm, cô không nhìn nhầm. Người đứng trong đó là Chu Tịch, cô bạn thân nhất từ trước đến nay của La Thường. Nhà họ Chu thiếu tiền đến nỗi phải để con gái mình làm điều không thích sao? Thiếu đến nỗi để cho Chu tiểu thư phải lăn lộn sao?. Không cả khả năng. Trừ khi Chu gia gặp chuyện rồi, trừ khi những chuyện xảy ra trong thời gian qua cô đã hoàn toàn bỏ lỡ rất thở sâu một hơi, Vi Khiết lấy lại tinh thần đối mặt một lần nữa với cô gái trong màn hình ti vi đang chiếu. Chu Tích vốn xinh đẹp, dáng người chuẩn, lại có nhiều thiên phú, cô ấy hợp với ánh hào quang. Miệng luôn mỉm cười trước đám đông, ống kính khiến nhiều người lầm tưởng cô ấy đang rất thỏa mãn. Nhưng ánh mắt thì đã thay đổi, muộn phiền che dấu dưới lớp trang điểm kĩ càng, quầng thâm, mệt mõi bị phấn trắng, kem khuyết điểm dấu kĩ. Thời gian qua, xem ra đã biến Tiểu Tịch Tịch vốn ngây thơ, hay nói bỗng chốc thành một con người khác. Thay đổi nhiều đến nỗi ngay cả bản thân La Thường đã chết cũng chưa chắc đã chấp nhận được hết. Kéo hồn mình lại nơi cũ, Vi Khiết thu dọn đồ ăn, thức uống rồi chạy vào phòng lấy laptop ra, điều tra ngọn ngành. Nhà họ Chu ở Tô Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, một khi xảy ra chuyện, dù có bị nhấn chìm trong biển tin tức thì cô cũng có thể tìm ra đầu đuôi. Bắt tay vào làm việc, Vi Khiết lập tức tìm đến các diễn đàn kinh doanh, báo thương mại, điện tử, mới nổi trong một năm gần đây. Chuyện này hẳn xảy ra chưa lâu. La thường chết đúng vào lúc Chu Tịch về nước, ước chừng cũng có thể đoán ra cụ thể thời gian chính 15 phút lục lại cả đống tin tức cũ, quả nhiên không nằm ngoài dự định của cô. Công ty Chu thị đã phá sản, gia đình bung bét. Chu gia cả chủ nhân lẫn nhân viên đều dính vào bê bối hàng lậu, kém chất lượng, bị kiện đi tù nhiều năm. Trên dưới đều là kiểu gà bay, chó chạy. Cùng với Chu gia thì hàng loạt các công ty vừa và nhỏ khác cũng phá sản theo. Vi Khiết chỉ đọc lướt qua thôi cũng ngửi thấy mùi âm mưu ở phía sau. Có thể cùng một lúc làm tất cả công việc kinh doanh sụp đổ hàng loạt, người thao túng này quả thực có bản lĩnh lớn mạnh đang đứng phía sau bức màn xem Chu Tịch tổn thất cực kì nặng nề, cái gì cũng bán, thế chấp nhưng không đủ tiền trả nợ, đền bù, chạy chữa trước luật pháp. Đọc được một nửa Vi Khiết nhíu mày, dật mình bất ngờ khi tra ra được một cái tên nữa có liên quan đến Cố Thị. Tập đoàn PNJ là một trong những chủ nợ lớn nhất của Chu Thị. Nhanh tay lưu tap lại. Vi Khiết nghi ngờ không xác định ấn xem các ngành của tập đoàn PNJ. Quả nhiên đa ngành, bao gồm cả thương mại, giải trí, truyền trình hôm nay cô xem được là của PNJ thương mại tổ chức. Giải bồ công anh được trao cho Chu Tịch là PNJ đề xuất, tài trợ. Phim Tây Thu Hoa Lá cũng là của tập đoàn Cố Thị đầu tư, sản xuất. Không nghi ngờ gì nữa, ngành giải trí này đang cố tình lăng xê cho Chu Tịch. Chu Tịch là người dưới chướng của tập đoàn Cố Thị. Nói khó nghe hơn, cô ấy đã bán mình cho Cố Thị để trả nợ cho gia đình đang lâm nguy. Nghĩ thôi đã thấy được lần này Tiểu Tịch đang đi trong bước đường cùng thật nàng Đường mệt mỏi vò đầu, cô thật sự muốn nghĩ cách giúp Chu Tịch nhưng với tình hình nát như tương hiện tại, đến thân cô còn chưa lo xong. Đường thị vừa mới phá sản chẳng thể lợi dụng được gì. Về Cố Mặc, hạ mình xin anh rất đơn giản nhưng đến chính cô còn cảm thấy không thỏa đáng. Lấy lý do gì mà cô lại mở miệng giúp một người xa lạ với Đường Vi Khiết chứ? Trừ phi... một ý tưởng sáng lên trong đầu cô bỗng chốc vụt ra...Đường Vi Khiết cũng phải dấn thân vào giới giải trí, lăn lội, đồng cam cộng khổ cùng với Chu Tịch. Kiếp trước dù sao La Thường cũng nợ người bạn này quá nhiều, nhiều hơn cả một lời hứa trở lại. Được sống lại cũng coi như lần này trả hết nợ nần chẳng có cách nào khác ngoài cách này cả. Bản thân cô hiện tại đều rất đủ tố chất trở thành minh tinh. Thân chủ vốn đã đẹp đến xuất sắc. Lại học qua trường âm nhạc, bước chân vào giới giải trí ngay sau khi có tấm bằng học viện nổi tiếng Đông Thành là điều không khó. Vi Khiết của hiện tại phải nổi tiếng như nào mới có thể giúp được Chu Tịch thì cô chưa rõ. Nhưng có thể che chắn cho cô ấy tốt là điều cần thiết ngay bây giờ. Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem... Sắp xếp xong xuôi phòng ốc, kí túc xá hai cô gái dắt tay nhau đi tham quan trường theo kế hoạch của mình. Nếu là lúc trước chắc chắn Đường tiểu thư sẽ chẳng bao giờ chủ động đi đâu bao giờ bởi cô lúc trước con người thân chủ ấy mà chính là con người quá khép kín từ bên trong lẫn bên ngoài bản thân. Cũng khen thay cho cô nàng họ Vệ đây không cảm thấy chán ngán khi chơi với con người nhu nhược, lãnh đạm giống thân xe điện, Vi Khiết thích thú quan sát cảnh vật xung quanh vừa tiếp chuyện câu được câu mất với Vệ Ảnh. Hai cô nàng bây giờ giống y hệt đứa trẻ con mới lớn lần đầu nhìn thấy con voi trong sở thú thật, đại học Đông Thành còn lớn hơn so với cả tưởng tưởng của Vi Khiết. Đường đi từ kí túc xá nữ đến khuôn viên chính phải mất đến 30 phút đi xe vật cũng luôn thay đổi theo đó. Khoa âm nhạc mang hơi hướng cổ điển chính, màu đỏ đô làm chủ đạo cho tông màu sắc nhận dạng. Khoa Mĩ Thuật lại được tô điểm bằng màu hồng thơ mộng, bao quát lại khá dễ thương. Khoa Công Nghệ được bao phủ bằng màu đen trắng lẫn lộn kệt hợp nhau y hệt chú ngựa vằn. Ngoài ra còn cả chục khoa nữa nằm xung quanh. Căn bản chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy mỏi khoa đều rộng y như một trường đại học của một tỉnh thành cỡ nhỏ. Có kí túc nam, nữ, căng tin, nhà tiện lợi, nhà sách, lớp học, phòng net, bể bơi, sân bóng cỡ nhỏ, khu thể hình, khu picnic, khu sáng tác...v..v..."Tớ nghĩ không thể đi hết được đâu. Sống với khoa âm nhạc và đi đến hội trường trung tâm chính của học viện đã mệt mỏi rồi". Vệ Ảnh nhìn đường, màu sắc hoa hết cả mắt, cô nàng ngậm miệng kết luận"Ừm. Trở về thôi. Không còn sớm nữa". Vi Khiết cũng cảm thấy thế, mở điện thoại xem mấy giờ rồi thì đã chiều muộn tầm 6h30, chắc do tiết trời mùa hè nên trời tối muộn"Ok đã đến lúc quay đầu về tổ rồi. Khiết Nhi cậu muốn ăn tối ở căng tin xong mới về kí túc hay là về kí túc tắm rửa rồi đi ăn". Vệ Ảnh ấn lập trình cho chiếc xe điện tự lái quay đầu lại, cô nàng đưa ra hai phương án và chờ đáp án"Lựa chọn 2". Vi Khiết dứt khoát, nhanh gọn"Hợp lý"._________☆☆☆☆__________Lúc hai cô nàng mò về đến cửa kí túc trời đã bắt đầu tối dần. 7 giờ hẳn chẳng còn sớm nữa. Mở cửa ra bước vào thì hai bạn nữ mới đến đang dọn đồ của mình vào tủ nghe thấy tiếng động họ đều ngước lên nhìn. Vi Khiết nhìn lại họ chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ khách khí chào hỏi. Vệ Ảnh thì khác, dáng vẻ cô nàng háo hức mấy lần lên khi gặp bạn mới. Cô hồ hởi chào thân thiện."Xin chào, hai người hẳn mới chuyển đến năm nay đúng không. Mình là Vệ Ảnh, rất vui được chung phòng". Vệ tiểu thư đến làm quen từng người, câu nói lặp lại y hệt"Vệ Ảnh tên mạnh mẽ quá. Mình Sầm Nhật An. Nhật trong ánh nắng mặt trời. An trong vui. Rất vui được làm quen nữ hiệp đây". Cô bạn lùn người mặc cây xanh lá, chắp tay thiếu hiệp, hồ hởi danh xưngCòn một nàng nữa, tính cách có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều nhưng lại khá thân thiện. Cô tiến đến cũng giới thiệu mình. Giọng nhẹ nhàng như gió lả mùa thu, trong trẻo như ngọc trâm gãy. Xem ra lại một tiểu thư khuê các con nhà danh giá vọng tộc nào đó."Nhu Thanh. Vệ Ảnh phải không? Rất vui được làm quen". Cô tiểu thư lịch sự bắt tay, cười nhẹ nhàngBa cô cùng làm quen, giới thiệu nhau xong mới quay sang chú ý đến cô bạn im lặng nãy giờ đang lãnh đạm ấn ấn gì đó trong điện thoại của mình. Cô như kiểu một thế giới riêng không quá chào đón, không quá hồ hởi. Tất cả mọi sự vật xung quang đều hóa hư vô."Đây là?". Đồ lùn Sầm Nhật An chỉ tay đến chỗ cô bạn ngồi"À, cô ấy tính cách khá hướng nội nên có chút dị lập". Vệ Ảnh cười cứng ngắc thuyết minhVi Khiết bị 3 ánh mắt nhìn mình chằm chằm đương nhiên không thoải mái, cô dừng thao tác ấn điện thoại lại, ngước ánh mắt lên nhìn các nàng đang tò mò."Chào". Cô đơn giản, ngắn gọn rồi cúi xuống nhắn cái gì đó kết thúc rồi đút máy vào túi"Cái kia, bọn mình giới thiệu hết rồi. Còn mỗi cậu". Sầm Nhật An gãi đầu, lắc hông ngại ngùngVi Khiết lãnh đạm đứng dậy bước đến chỗ bọn họ, cô cũng cười nhẹ thân thiện đưa tay ra bắt tay hai người bạn mới rồi giới thiệu mình, lúc này cô nhóc tung tuyệt chiêu của mình ra khiến giây phút ngại ngùng, ngượng ngập hồi nãy hoàn toàn biến mất. Không phải cô cố tình cô lập đâu a. Mà bạn trai nhắn tin đến quá dồn dập cô là đang quá chăm chú trả lời quên mất trong phòng có nhiều người chú ý."Đường Vi Khiết. Mọi người có thể gọi là Vi Khiết cũng được. Rất vui được cùng phòng". Cô nàng Đường lại nở một nụ cười tươi tắn, bộ dáng xinh đẹp khiến cho 3 cô nàng nhìn ngây ngẩn mà chết bạn lùn không tự chủ thốt lên "đẹp quá".Nhu Thanh có vẻ chỉ ngẩn người trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng lại giới thiệu lại tên mình"Nhu Thanh"Vi Khiết vẫn cười, ánh mắt trong vắt đánh giá người bạn mới trước mặt. Cô nàng đẹp đấy, một nét kiểu mang hơi hướng gì đó rất khuôn phép, loại váy xanh dài qua mắt cá chân, kín đáo này khiến cô liên tưởng đến chế độ phong kiến hà khắc. Áo thun che cổ. Một sự kết hợp không hề nhẹ."Nhu Thanh. Tên của cô làm tôi dễ liên tưởng đến phong động được bào mòn bởi nước". Cô nàng Đường thẳng thắn nhận xét"Cảm ơn". Nhu Thanh mỉm cười lịch sự mang theo sự tự hàoCô bé lùn chen lấn bắt tay với Vi Khiết, cô dễ thương mặc trên người hẳn một bộ màu xanh. Ừm, gu ăn mặc có hơi chả ra đâu vào đâu. Có điều cô nhóc nhỏ nhắn rất đáng yêu."Mình tên Sầm Nhật An. Vi Khiết rất vui được làm quen với cậu. Mình có thể gọi cậu là tiên nữ được không? Cậu thực đẹp. Nhu Thanh cũng đẹp nữa". Cô lùn nhanh nhảu, chu mỏ lên thành thật phun"Ê, ê chả nhẽ Vệ tiểu thư mình không đẹp hả? Cậu khen mỗi hai người họ". Vệ Ảnh bất mãn chen lân"Đẹp, ai cũng đẹp". Cô lùn sửa lạiVi Khiết không nhịn được bật cười, xoa đầu cô nhóc lùn chỉ đến nách cô."Nấm nùn, gọi cậu vậy đi"."Cả phòng chắc chưa ai ăn tối nhỉ? Cùng xuống căng tin đi". Vi Khiết thấy bụng mình đang gào ầm bên trong, cô nhìn đồng hồ, rồi ngước mắt lên nhìn 3 cô gái đang quây quần bên nhau, cuối cùng cô đưa ra kết luận cuối cùng."Đúng òi, đi thôi. Tớ cũng đói rồi". Nấm nùn vỗ tay tán thành khoác tay Nhu Thanh quả Ảnh không thua kém ai cũng một mực khoác tay Vi Khiết, chân hướng ra ngoài"Trời đánh tránh miếng ăn. Đi thôi"."Let's go". Nữ chính Đường Vi KhiếtNam chính Cố Mặc lão CốCô Đường một bên dùng đầu cọ cọ lồng ngực của chàng trai, một bên nũng nịu nói- Lão Cố, em biết tại sao em yêu anh đến vậy rồi."Cố Mặc ngạc nhiên hỏi- Tại sao?Cô nàng trả lời- Anh á, mặc quân phục thì nghiêm trang đường hoàng, mặc tây phục ngồi trên ghế tổng tài thì tiêu sái phóng khoáng. Còn khi...cởi đồ, chính là hoá thân thành hàng cao cấp cầm thú nhaaa. Nhưng không sao, anh có tiền, anh nhiều quyền, nên em yêu anh."- .... Vừa nghĩ vừa làm, Vi khiết liền gọi điện ngay cho Cố Mặc, giờ cũng gần trưa, bạn gái mời bạn trai đi ăn một bữa tình nhân, hâm nóng việc yêu đương, quá hợp tình hợp lý. Cố Mặc đang họp, điện thoại trong túi rung, anh giơ tay ra hiệu cho người báo cáo im lặng, ngồi xuống, còn chính mình mở điện thoại ra nhìn thấy tên của cô nhóc gọi đến thì không khỏi vui sướng một trận nhỏ nhoi trong lòng, môi khẽ mỉm cười khiến cho mấy nhân viên ngồi họp phía dưới kinh hồn bạt vía, boss lớn của bọn họ đã bao giờ nghe điện thoại trong giờ họp, cười với ai bao giờ. Chắc tám chín phần là có mùi cẩu lương... "Alo?". Cố Mặc nén cảm xúc mãnh liệt, vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nghe "A Mặc, anh chưa nghỉ trưa à?". Vi Khiết biết mình có chút tự tiện đường đột, nghĩ kĩ lại Lão Cố cũng không phải người bình thường rảnh rỗi, là chủ của hẳn một tập đoàn thì làm sao có thời gian cá nhân nhiều hơn người khác được nên cố tình trưng ra cái biểu cảm nịnh nọt "Chưa, nhưng nếu là em đề nghị thì...". ngài nào đó ý vị hết sức chiều lòng "Ừ hứm, nếu rảnh nghỉ ngơi một chút ra ngoài ăn trưa với em, em mời". Vi Khiết cười nhẹ, giọng vô cùng ngây thơ, tinh nghịch chọc ngứa ngáy tâm trí ai đó "được, ở nhà tý tôi về đón". Cố Mặc sảng khoái đồng ý, Khiết Nhi mời có úng não mới không ăn Gọi xong thành công cho ai đó, Vi Khiết ném điện thoại xuống bàn lập tức chạy vào phòng thay quần áo, cô nàng vứt hết bộ váy này xuống rồi chuyển qua xem bộ váy khác, con gái ấy mà dù có rất nhiều đồ nhưng lại cứ ngỡ rằng mình đang rất thiếu, ưng lúc mua nhưng khi nhìn lại thì cảm thấy chẳng thích nữa, nhất là khi bên cạnh người mình yêu, muốn mình đẹp nhất, hoàn mĩ nhất trước mặt anh nhưng lại chẳng biết anh tiêu chuẩn như nào, việc ăn mặc cũng từ đó mà phức tạp hơn, phân vân hơn. Có đôi lúc Vi Khiết cũng cảm thấy rằng yêu đương thật tốt mà cũng thật không tốt, tâm tình vì một người mà thay đổi thất thường lên xuống chẳng khác gì động mạch co giãn, vốn dĩ đang sống tốt, nhưng lại cảm nắng một người, yêu rõ ràng, thích tiến tới bước vào trái tim anh ấy rồi bỗng chốc dật mình nhận ra mình đã thay đổi, từ con người đơn giản trở thành một thứ đầy màu hồng chấm đỏ. Tim ngày nào cũng được bỏ ra bơm thêm một lít màu nóng nữa. Nhiều ngày một chút là tình yêu khắc cốt, ít ngày hơn một chút là thứ tình cảm ghi tâm. Nhìn mình xinh đẹp trong gương, Vi Khiết quyết định chọn chiếc váy chiết eo màu xanh bầu trời . Gu của cô hình như có chút ảnh hưởng bởi thân chủ, những thứ nhẹ nhàng đều dễ cảm mến và hài lòng. Đơn giản nhưng không quê mùa, nhẹ nhàng nhưng không hề lỗi mốt. Nhìn kĩ lại thực giống tiểu thư khuê các thuần túy. Hài lòng trước sự trọn lựa của mình trong gương, cô mở hộp makeup mini chuyên dụng ra điểm một chút son môi màu hồng phấn nhẹ thêm ít dưỡng bóng tán đều lấy cái môi trái tim nhỏ của mình. Bóp ít kem che khuyết điểm để dấu quầng thâm nhiều ngày thức đêm. Khuôn mặt vốn đẹp sau khi trang điểm tỉ mỉ lại càng nổi bật góc cạnh hơn, để hợp với váy Vi Khiết còn cố tình thả tóc dài ra đến ngang vai. Dáng vẻ trẻ con, ngây thơ biến thành một cô thiếu nữ thanh thoát, hiền thục. Vi Khiết kĩ lưỡng chăm chút bản thân xong cũng là lúc Cố Mặc trở về, đàn ông đúng nhanh chóng và gọn nhẹ hơn phụ nữ nhiều, nhất là người đàn ông hoàng kim yêu nghiệt như Cố tổng đây thì lại chẳng cần phải đứng hàng giờ trước gương xem xét lại dung nhan của mình. Đã đẹp đến nam nhân nhìn phải ghen tỵ, nữ nhi nhìn phải chìm trong cơn mê thì chỉnh trang nữa chắc ra đường phải bịt khẩu trang cho toàn dân thiên hạ đỡ phải ngợi ca, chú ý. "Khiết Nhi?". Cố Mặc gõ cửa phòng Vừa nghe thấy tiếng anh, cô liền nhanh chóng mở cửa ra, đột ngột ôm trồm lấy dáng người cao lớn của Cố Mặc. May sao anh có tâm lý cùng thể lực tốt, nếu không việc hai người sẽ ngã xuống đấy nằm đè lên nhau là điều khỏi cần bàn đến "Nhớ tôi đến thế sao?". Ôm lấy chiếc eo thon của bạn gái nhỏ, Cố Mặc ý cười lan rộng đến tận đuôi mắt chim ưng sắc bén "Nhớ, nhớ đến nỗi tự nhiên muốn khinh bạc anh". Vi Khiết lại càng không biết xấu hổ, thẳng thắn thơm nhẹ một cái lên má anh, bộc lộ ý đồ hoàn toàn rõ ràng "Vậy hửm? Thế trưa nay là 'ăn' gì?". Cố Thủ trưởng cũng lật bài luôn, hai người đều mặt dày giống đít nhọ nồi đun lâu năm, tâm tư chẳng thể trong sáng hơn, chân thành rất tốt, nhất là cái chuyện 'ăn thức ăn' hay "ăn cô nhóc' phân biệt rạch ròi lại càng tốt Vi Khiết bỏ tay ra khỏi cổ anh, cô mỉm cười vô tư, hồn nhiên giả bộ đứa ngốc, níu lấy cánh tay lớn kéo đi ra cửa, không quên nhấn mạnh chơi chữ trả lại ý đồ của ai đó"đương nhiên....là 'ăn' đồ ngon rồi, đi thôi" "Nghịch ngợm". Cố Mặc chẳng biết trách móc cô nhóc học hư như nào, chỉ có thể mỉm cười lắc đầu sủng ái, ai bảo cái tính lưu manh có văn hóa này của cô cưa đổ được anh chứ? Giang hồ nói chớ có sai, thật ra là kinh nghiệm Cố tổng đúc kết sau nhiều chuyến thực thi, khám phá. 'Không sợ phụ nữ lưu manh vô sỉ, chỉ sợ gặp thiếu nữ ngây thơ, hồn nhiên rõ ràng lưu manh mà lại cực kì vô sỉ có văn hóa như Đường Vi Khiết đây' Một tháng sau0005Vi Khiết uể oải nằm trên dãy bàn thư viện, đêm khuya khoắt, cảnh vật tĩnh mịch, xung quanh ngoài những bức tường sách khổng lồ ra thì không thể tìm thấy một bóng dáng người nào trong thư viện lặng dường như đã bao chùm toàn bộ không khí, lấn chiếm cả thân hình nhỏ bé gầy gò mà quật cường, kiên định. Cô vẫn còn ngồi đấy, chăm chú nghiên cứu, nghiền ngẫm mấy quyển sách tâm lý học, thuật phân tâm học khô khan như rơm bảo cô tò mò nhiều thứ muốn học như vậy cơ chứ? Từ khi bị lão Đinh kích động, tài năng hưng phấn nổi lên, Vi Khiết quyết định treo băng lên đầu tâm nhập học hành vào não, nắm chắc tay, thi lấy tấm bằng đôi cho oách. Mà giờ thì oách chẳng thấy đâu, đầu đau như búa của bao thanh thiên xử Khiết nhăn mặt, mò lấy cái điện thoại trong túi ra lướt mấy thông tin lá cải thị trường. Cũng chẳng có gì nhiều ngoài sức nóng của Đường gia phá sản triệt để cả. Riêng tính đến việc này thôi cô đã tốn không biết bao nhiêu công sức, thể lực dồn nén sức chịu đựng. Mấy tên phóng viên đuổi đến tận Đông Thành tìm cô phỏng vấn về việc gia đình, trong khi cô đây lại chẳng phải gia đình của nhà Đường ngoài cái họ gán ghép trá hình ra. Nhưng làm phải làm cho chót, cô đành diễn vài cái vai khổ sở khóc lóc cho báo đài thương cảm cho thân phận nữ nhi hèn mọn, ót ca năm nay mà tham gia không nghi ngờ nữa, chắc chắn thuộc về tiểu thư Đường đây. Khỏi bàn, tốn cả lít nước, đi vệ sinh ít hẳn phần Cố Mặc, anh và cô cũng ít liên lạc hẳn với nhau. Mỗi người có những cái bận chẳng thể nói của riêng mình, ai cũng giữ khư khư lại trong lòng. Anh không thường xuyên gọi điện, cô cũng không chủ động được mãi. Tình cảm dù thế nhưng không biết nó đang thế ở chỗ nào. Việc yêu xa dần chở thành rào cản cách biệt quá lớn giữa hai tình yêu, chẳng thể cưỡng cầu, chẳng thể cưỡng ép, chủ động đủ để hâm nóng nhưng không làm, im lặng chính là rào cản lớn nhất ngăn cách giữa hai cá thể tự tôn sừng Khiết đặt điện thoại xuống, mắt đăm chiêu nhìn vào chiếc nhẫn daisy flower trên ngón tay áp út được anh tặng hồi còn ở Đông Thành cũng là lần cuối họ gặp mặt nhau, cô chẳng biết biểu đạt thế nào trong tình cảnh cô đơn thế này nữa, ngoài thở dài trong lòng. Nó rất đẹp, rất tỏa sáng, anh cũng vậy, cũng đẹp như chiếc nhẫn, cũng hoàn mĩ không kém nhưng anh sao lại xa quá, xa đến nỗi cô muốn tiến tới nắm lấy mà với không nổi. Cố Mặc à, Cố Mặc sao anh lại để con người nóng lạnh chẳng hay như em phải khổ tâm như này.Out of sight, out of mindChán đời, Vi Khiết thu tay lại, rời tầm mắt khỏi chiếc nhẫn sáng lóa, gập bụp quyển sách to đùng tạo ra tiếng kêu vang hết cả thư viện. Cái tên băng đản ấy thật sự chẳng biết nhớ bạn gái gì cả? Cô không thể ngồi im nhìn bạn trai mình làm tình với công việc được, ngày mai liền về Tô Thành kháng chiến, bảo vệ người yêu. Cái thân này sắp đét đi vì buồn mục tiêu vào tầm ngắm, cô nàng Đường nhanh chóng thu dọn sách vở trở về kí túc xá, ngủ một giấc mai ra trận. Anh không nhớ cô? Được thôi, cô làm anh phải nhớ cô đến phát -☆☆☆☆☆-

kế hoạch tán đổ cố thủ trưởng của tôi