Bạn thân 23 năm qua đời, chàng trai vẫn nhắn tin tâm sự và câu chuyện rơi nước mắt phía sau Những mẹo chống say tàu xe cực hiệu quả này cho mùa du lịch năm nay Vui chơi Góc Hà Tĩnh Câu chuyện xúc động phía sau bộ ảnh "nội tôi 89 tuổi mặc váy cưới" của chàng trai Cà Mau
Chú chó Hachiko. Chú chó Hachiko có lẽ không còn xa lạ với những người yêu động vật trên khắp thế giới, đặc biệt là khi câu chuyện về nó đã được chuyển thể thành tác phẩm điện ảnh nổi tiếng cùng tên. Hachiko thuộc giống chó Akita và được xem là "báu vật quốc gia" của Nhật Bản nhờ vào lòng trung
Sau đây là một số câu chuyện cảm động về những hi sinh cao cả của cha mẹ dành cho con cái của mình khiến ai nghe qua cũng phải rơi nước mắt. Nếu hỏi rằng, tình cha mẹ dành cho con cái to lớn như thế nào, thì rõ ràng, không một tính từ nào hay bất kể điều gì trên thế
Dưới đây chúng tôi xin thân tặng quý vị và chúng ta bài viết: mẩu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt. Mời bạn cùng đọc, suy ngẫm và chia sẻ nhé! Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, tuy nhiên dường như, nỗi cơ cực bần cùng ấy không buông tha họ.
Đáp án: Cây cau. Câu 2: Cày trên đồng ruộng trắng phau. Khát xuống uống nước giếng sâu đen ngòm? (Là cái gì?). Đáp án: Bút mực. Câu 3: Hè về áo đỏ như son. Hè đi thay lá xanh non mượt mà. Bao nhiêu tay toả rộng ra. Như vẫy như đón bạn ta đến trường. (Là cây gì?). Đáp
Fast Money. Đó là những câu chuyện tình yêu khiến cho không ít độc giả phải rơi lệ vì cảm động, và có thêm hy vọng về một tình yêu vĩnh hằng. 6000 bậc thang tình yêu Câu chuyện nổi tiếng có thật về tình yêu của hai ông bà lão ở Trùng Khánh, Trung Quốc đã khiến không ít người rơi lệ. 50 năm trước, ở thôn Cao Than, huyện Giang Tân Trung Sơn, tỉnh Trùng Khánh, Trung Quốc, chàng trai Lưu Quốc Giang đã đem lòng yêu một góa phụ hơn mình tới 10 tuổi. Tuy nhiên, lúc bấy giờ, việc "lái máy bay bà già" được xem là cấm kỵ. Nhiều người cho rằng anh là người ngu dốt nên mới làm chuyện đại nghịch, xấu mặt người thân và xấu mặt cả thôn làng như vậy. Nhưng những cản trở đó đã không thể chia lìa được tình cảm lứa đôi. Những nấc thang tình yêu. Để tránh sự kỳ thị của người dân xung quanh, Lưu Quốc Giang đã quyết định đưa người yêu đi sống 1 cuộc sống cô lập giữa núi rừng. Nhưng vì núi cao rừng sâu, nên để đảm bảo cho vợ an toàn khi đi lại, Lưu Quốc Giang đã dành cả đời bận rộn để làm những bậc thang từ ngôi nhà của họ trên ngọn núi cao xuống. Cho tới khi hoàn thành, cũng là lúc ông qua đời, bậc thang đã dài tới 6000 bậc đá, cheo leo từ độ cao so với mực nước biển tiến xuống chân núi. Năm 2007 Lưu Quốc Giang qua đời, 5 năm sau, vào ngày 30 tháng 10 vừa qua, bà cụ cũng theo chồng sang thế giới bên kia. Câu chuyện tình yêu khép lại nhưng dư vị của nó để lại cho nhân gian không bao giờ tan biến. 16 năm nhặt phế liệu mua piano cho vợ Tại Trung Quốc, tình yêu của ông Ngô Chánh 69 tuổi và bà Tạ Quế Chi 58 tuổi khiến cho bất cứ ai biết đến cũng phải cảm động. 16 năm trước, trong một lần ốm bệnh hiểm nghèo, bà Tạ Quế Chi vô tình thổ lộ tâm nguyện của đời mình với chồng. Bà muốn có một cây dương cầm để có thể ngày ngày đàn lên những cung nhạc. Lời nói khi đó của bà như khắc ghi vào tim ông Ngô Chánh và ông quyết tâm thực hiện ước nguyện cùng vợ dù rằng lúc đó, ông cũng không còn trẻ trung, khỏe mạnh lại chẳng được học hành cao siêu. Ông Ngô Chánh đã chọn một cách làm "ngốc nghếch" nhất để thực hiện tâm nguyện của vợ đó là nhặt phế liệu kiếm tiền. Do vậy, phải kiên trì suốt 16 năm ông mới hoàn thành được tâm nguyện của người mình thương yêu nhất. Ông Ngô Chánh cùng vợ bên chiếc đàn piano được mua bằng tiền nhặt phế liệu suốt 16 năm. Ngày bà Tạ Quế Chi bước lên sân khấu để đàn và hát với cây piano do chính tay ông mua tặng bằng tiền nhặt phế liệu, đôi mắt ông Ngô đỏ hoe. Ông cho biết, hiện tại ông chỉ còn một nguyện vọng, ấy là “Hy vọng cô ấy sẽ luôn luôn khỏe mạnh vui tươi, theo tiếng đàn piano mà cùng nhau đi đến ngày đầu bạc răng long”. Đám cưới với chàng trai ung thư giai đoạn cuối Lễ cưới trong bệnh viện của chàng trai 24 tuổi, quốc tịch Pháp có tên William Kent và cô gái Emma, 25 tuổi cũng đã khiến cho rất nhiều người xúc động. Xúc động hơn cả là bởi vì, khi tổ chức đám cưới, William Kent đang trong cơn hấp hối, không còn khả năng nói. Đám cưới được diễn ra tại bệnh viện khi William Kent đang trong cơn hấp hối, không còn khả năng nói vì căn bệnh ung thư. Trong ngày trọng đại, William Kent đã không thể thề nguyện cùng cô dâu - người phụ nữ mà anh đã từng cầu hôn 3 năm trước vào ngày lễ Valentine. Anh chỉ biết nắm chặt tay cô dâu. Sau đó, phải nhờ cha giúp sức, William Kent mới có thể điền dấu vân tay lên tờ giấy đăng ký kết hôn trước sự chứng kiến của gia đình và bạn bè. Chỉ 11 ngày sau khi tổ chức đám cưới, William qua đời. Ngay sau đó, câu chuyện tình cảm động trên đã được đăng tải lên khắp các trang báo mạng, và đã có rất nhiều độc giả bày tỏ nỗi tiếc thương cho số phận của William Kent, cũng như sự sự ngưỡng mộ cho tình yêu son sắt của cặp đôi này. Đám cưới với người đã chết Một ngày trước khi đám cưới diễn ra, cô dâu Sarinya Kamsock đã gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng khiến cô mất đi mạng sống của mình. Chú rể Deffy tuy rất đau khổ, nhưng anh cũng không muốn để cho bạn gái mình ra đi mà chưa thực hiện được ước muốn lớn nhất của cuộc đời cô. Do vậy, anh quyết định vẫn sẽ làm đám cưới với thi hài người bạn gái của mình. Đám cưới vẫn được diễn ra khi cô dâu đã mất đi mạng sống của mình Lễ cưới được diễn ra vào ngày 4/1/2012, tại thành phố Surin, miền bắc Thái Lan. Trong lễ cưới, Deffy đã bày tỏ tình yêu sâu sắc mà anh dành cho cô. Anh đã hôn lên trán thi thể người bạn gái và đeo vào tay cô chiếc nhẫn cưới đã chuẩn bị từ trước với hy vọng linh hồn của cô sẽ cảm thấy bình yên. Được biết, Deffy và Sarinya đã yêu nhau suốt 10 năm trước khi cả 2 quyết định tổ chức đám cưới. Họ đã từng lên kế hoạch cho lễ cưới nhiều lần nhưng vì nhiều lý do nên chưa thể tổ chức được, cho đến khi tai họa diễn ra. Minh Minh tổng hợp
Dưới đây Tình Yêu Cuộc Sống xin gửi tới quý vị và các bạn bài viết Câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt. Mời bạn cùng đọc, suy ngẫm và chia sẻ nhé! Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. Cậu con trai bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu họ… Cha qua đời vì cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay mình mai táng cho người chồng, người cha vắn số. Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị cặm cụi, chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quý giá nhất của hai mẹ con chị. Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên gò má chị. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt Xem thêm Đức Phật chỉ về 3 điều khi người ta mất đi mới hối tiếc Chào bạn tên tôi là cuộc sống Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Gánh nặng lại oằn lên vai người mẹ. Thế nhưng không may thay, khi giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh. Căn bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới. Vốn là lao động chính của gia đình, giờ chị chẳng thể đi lại bình thường như xưa nữa nói chi đến chuyện làm nông. Cậu bé vốn hiểu chuyện, thương mẹ vất vả, cậu xin nghỉ học – Mẹ này, con nghỉ học thôi, ở nhà làm ruộng thay mẹ. Đi học, tiền đâu mà đóng học phí, tiền sinh hoạt phí, lại còn một tháng nộp 15 cân gạo nữa, nhà mình biết lấy đâu ra. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt – Có thế nào con cũng không được bỏ học. Con là niềm tự hào của mẹ. Chỉ cần con chăm chỉ học hành, còn những việc khác, con không phải bận tâm Hai mẹ con tranh luận rất lâu, cậu kiên quyết không đi học nữa vì không muốn mẹ mình khổ. Cậu trở nên ngang bướng và lì lợm. Phải đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được, mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má, cậu mới sững người lại. Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười sáu tuổi. Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nở… *** Nghe mẹ, cậu khăn gói vào trường nhập học. Lòng cậu nặng trĩu. Người mẹ đứng lặng hồi lâu, nhìn bóng con trai khuất dần… Ít lâu sau, có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa, chân thấp chân cao đến phòng giáo vụ. Chị nộp gạo cho con trai. Chị là người đến muộn nhất. Đặt bao gạo xuống đất, chị đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem nép đi vào. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt Thầy Hùng phòng giáo vụ nhìn chị, nói -Chị đặt lên cân đi. Mở túi gạo ra cho tôi kiểm tra. Chị cẩn thận tháo túi. Liếc qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại, giọng lạnh băng -Thật chẳng biết nên nói thế nào. Tôi không hiểu sao các vị phụ huynh cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con mình ăn. Đấy, chị xem. Gạo của chị lẫn lộn đủ thứ, vừa có gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc xanh đỏ, cả cám gạo nữa, đây còn có cả ngô nữa… Thử hỏi, gạo thế này, chúng tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. Thầy vừa nói vừa lắc đầu. Xem thêm Danh ngôn về thất bại Cuộc sống là một món quà *** – Nhận vào. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt Thầy nói, không ngẩng đầu lên, đánh dấu vào bảng tên của học sinh. Mặt người mẹ đỏ ửng lên. Chị khẽ khàng đến bên thầy nói -Tôi có đồng, thầy có thể bổ sung vào thêm cho cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy? -Thôi, chị cầm lấy để đi đường uống nước. Thầy nói và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tội nghiệp đang loay hoay, khổ sở, mặt đỏ ửng lên, chân tay thừa thải vì chẳng biết làm thế nào. Chị chào thầy rồi lại bước thấp bước cao ra về. CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG KHIẾN HÀNG TRIỆU NGƯỜI RƠI NƯỚC MẮT Đầu tháng sau, chị lại đến nộp gạo cho con trai. Thầy lại mở túi gạo ra kiểm tra rồi lại cau mày, lắc đầu. Thầy có vẻ lạnh lùng, ác cảm – Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đã nói phụ huynh nộp gạo gì, chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại ra, đừng trộn chung như thế này. Chúng tôi làm sao mà nấu cơm cho ngon để các em ăn được? Chị nghĩ thử xem, với loại gạo hổ lốn thế này, liệu chúng tôi có thể nấu cơm chín được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con mình sao? – Thầy thông cảm. Thầy nhận cho, ruộng nhà tôi trồng được chỉ có thế ! Người phụ nữ bối rối. – Thật buồn cười cái nhà chị này ! Một mảnh ruộng nhà chị có thể trồng đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào! Giọng thầy gằn từng tiếng và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn chị. Người mẹ im bặt, mặt chị trở nên trắng bệch, nhợt nhạt. Chị lí nhí cảm ơn thầy rồi lại lặng lẽ bước thấp, bước cao ra về. Dáng chị liêu xiêu, đổ vẹo trong cái nắng trưa hầm hập như đổ lửa. *** Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp gạo. Chị lại đến. Vẫn dáng đi xiêu vẹo, mồ hôi mướt mải trên trán, ướt đẫm lưng áo của người mẹ trẻ. Bao gạo nặng dường như quá sức với chị. Thầy lại đích thân mở túi gạo ra kiểm tra. Lần này, nét giận dữ in hằn trên mặt thầy. Thầy rành rọt từng tiếng một như nhắc để người phụ nữ ấy nhớ câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt – Tôi đã nói với chị thế nào. Lần này tôi quyết không nhân nhượng chị nữa. Chị làm mẹ mà sao ngoan cố không thay đổi thế này. Chị mang về đi. Tôi không nhận ! Người mẹ thả * bao gạo xuống đất. Dường như bao nỗi ấm ức, đau khổ và bất lực bị dồn nén bao ngày đột nhiên bừng phát. Chị khóc. Hai hàng nước mắt nóng hổi, chan chứa trên gương mặt sớm hằn lên nét cam chịu và cùng quẫn. Có lẽ, chị khóc vì tủi thân và xấu hổ. Khóc vì lực bất tòng tâm. Thầy Hùng kinh ngạc, không hiểu đã nói gì quá lời khiến cho người phụ nữ trẻ khóc tấm tức đến thế. Chị kéo ống quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng. Một bên chân quắt queo lại. *** – Thưa với thầy, gạo này là do tôi… Tôi đi ăn xin, gom góp lại bao ngày mới có được. Chẳng giấu gì thầy, chân cẳng tôi thế này, tôi làm ruộng thế nào được nữa. Cháu nó sớm hiểu chuyện, đòi bỏ học ở nhà giúp mẹ làm ruộng. Thế nhưng tôi kiên quyết không cho, kiên quyết không để con tôi thất học. Có học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực này. Nhà chỉ có hai mẹ con, cha cháu mất sớm… Thầy thương tình, thầy nhận giúp cho. Không nộp gạo, con tôi thất học mất ! câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt Người mẹ trẻ này đều đặn ngày nào cũng thế. Trời còn tờ mờ, khi xóm làng còn chưa thức giấc, chị lặng lẽ chống gậy, lê mình rời khỏi thôn. Chị đi khắp hang cùng,ngõ hẻm xóm khác xin gạo. Đi mãi đến tối mịt mới âm thầm trở về. Chị không muốn cho mọi người trong thôn biết. Lần này người bị xúc động mạnh lại là thầy Hùng. Thầy đứng lặng hồi lâu rôi nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên. Giọng thầy nhỏ nhẹ – Chị đứng lên đi, người mẹ trẻ ! Chị làm tôi thực sự bất ngờ. Tôi đã có lời không phải với chị. Thôi thế này, tôi nhận. Tôi sẽ thông báo với trường về hoàn cảnh của em học sinh này, để trường có chế độ học bổng hỗ trợ cho học sinh vượt khó. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt *** Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống quýt và hoảng hốt. Chị gần như chắp tay lạy thầy. Giọng chị van lơn – Xin thầy. Tôi có thể lo cho cháu, dù không đủ đầy như các bạn nhưng tôi lo được. Khổ mấy, vất vả mấy tôi cũng chịu được. Chỉ xin thầy đừng cho cháu hay chuyện này. Đây là bí mật của tôi, mong thầy giữ kín giùm cho. Chị kính cẩn cúi đầu chào thầy như người mà chị mang một hàm ơn lớn, đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc, liêu xiêu ra về. Lòng thầy xót xa. Thầy Hùng đem câu chuyện cảm động này báo với hiệu trưởng. Ban giám hiệu trường giữ bí mật này tuyệt đối. Nhà trường miễn phí toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này. Ngoài ra,học lực của cậu rất khá, đủ tiêu chuẩn nhận được học bổng của trường. *** Cuối cấp, cậu dẫn đầu trong danh sách những học sinh xuất sắc của trường. Cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất của Thủ Đô. Trong buổi lễ vinh danh những học sinh ưu tú, khi tên cậu được xướng lên đầu tiên, mẹ cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất, mỉm cười sung sướng. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt Có một điều rất lạ rằng trên sân khấu hôm ấy, có ba bao tải dứa sù sì được đặt trang trọng ở một góc phía ngoài cùng, nơi mọi người có thể dể dàng nhìn thấy nhất. Ai cũng thắc mắc,không hiểu bên trong ấy chứa thứ gì. Trong buổi lễ trang nghiêm ấy, thầy hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con học thành tài. Cả trường lặng đi vì xúc động. Thầy hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng phòng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra. Đó là ba bao gạo mà người mẹ với đôi chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin về. THẦY NÓI – Đây là những hạt gạo mang nặng mồ hôi và nặng tình của người mẹ yêu con hết mực. Những hạt gạo đáng quý này, tiền, vàng cũng không thể mua nổi. Sau đây, chúng tôi kính mời người mẹ vĩ đại ấy lên sân khấu. Cả trường lại một lần nữa lặng người đi vì kinh ngạc. Cả trường dồn mắt về phía người phụ nữ chân chất, quê mùa đang được thầy Hùng dìu từng bước khó nhọc bước lên sân khấu. Cậu con trai cũng quay đầu nhìn lại. Cậu há hốc miệng kinh ngạc. Cậu không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy không ai khác chính là người mẹ thân yêu của cậu. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt – Chúng tôi biết, kể ra câu chuyện này sẽ khiến cậu học sinh ưu tú nhất trường bị chấn động rất mạnh về tâm lý. Thế nhưng, chúng tôi cũng mạn phép được nói ra vì đó là tấm gương sáng, tấm lòng yêu thương con vô bờ bến của người mẹ. Điều đó hết sức đáng quý và đáng được trân trọng vô cùng. Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện cảm động này, giáo dục các em học sinh thân yêu của chúng ta về đạo đức và lối sống, về tình người và những nghĩa cử cao đẹp. Hôm nay, một lần nữa chúng ta vinh danh những người cha, người mẹ đã cống hiến, hy sinh cả đời mình vì tương lai con em… *** Giọng thầy hiệu trưởng đều đều, ấm áp và hết sức xúc động. Tai cậu ù đi, cậu chẳng nghe thấy gì nữa cả,mắt cậu nhòe nước. Mẹ cậu đứng đó, gầy gò, khắc khổ, mái tóc đã sớm điểm bạc, mắt bà cũng chan chứa niềm hạnh phúc và ánh mắt ấm áp, yêu thương ấy đang hướng về phía cậu với cái nhìn trìu mến. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt Người phụ nữ ấy run run vì chưa bao giờ đứng trước đám đông. Run run vì những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng đã giành cho mình. Với chị, đơn giản, tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con trai. Chị không nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay đạo lý lớn lao ấy. Cậu con trai cao lớn đứng vụt dậy, chạy lên ôm chầm lấy mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng – Mẹ ơi!!!!!! –Sưu tầm–
“Người ta nói rằng, bởi vì Thượng Đế quá bận rộn, Ngài không có thời gian để chăm sóc và lắng nghe nguyện vọng của từng người, thế nên Ngài đã tạo ra người mẹ để luôn chở che và bao dung cho những đứa con còn nhỏ dại.” – Câu thoại xúc động của một bộ phim vẫn còn ẩn sâu trong tâm trí của nhiều người. Nhân Ngày của Mẹ, cùng nhìn về những câu chuyện có thật về tình mẫu tử thiêng liêng và cảm động nhất. Mẹ của Siêu NhânLê Quang Thạc, con của mẹ Nhi và ba Quang, là một cậu bé đặc biệt. Tên cậu là dấu ấn cho sự kiện kỷ niệm việc ba mẹ cậu đều bảo vệ thành công luận án thạc sĩ. Thế nhưng khi 10 tháng tuổi, Thạc lại có những biểu hiện bất thường so với bạn bè đồng trang lứa và được chẩn đoán mắc phải một bệnh về não hiếm gặp. Mẹ Nhi của cậu đã khóc rất nhiều và thậm chí phải đưa con đi xét nghiệm lần hai vì không tin nổi vào kết quả. Các tài liệu y khoa còn thống kê rằng những đứa trẻ mắc phải căn bệnh này thường không sống quá 10 thai thứ 29, nhận thấy tình hình bệnh nhân nguy kịch, các bác sĩ Bệnh viện K và Bệnh viện Phụ sản Trung ương đã quyết định mổ lấy thai. Sau ca phẫu thuật ngàn cân treo sợi tóc, bé trai nặng 1,2 kg chào đời và được đưa ngay vào Bệnh viện Phụ sản Trung ương để chăm sóc đặc biệt. Còn mẹ Trâm của bé thì được các bác sĩ tích cực cứu chữa, tuy nhiên tình hình của mẹ Trâm rất khó khăn…Sau đó 11 ngày, chị Trâm được các bác sĩ đưa qua thăm con. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng người mẹ trẻ nhìn thấy đứa con còn đỏ hỏn của mình. Cảm xúc vỡ òa ra khi người ta nhìn thấy Trâm nói gì đó với đứa con nhỏ, và như có một linh tính đặc biệt, em bé mở mắt ra, nhìn mẹ mình rồi òa ngày kể từ sau ca phẫu thuật mổ bắt con, thiếu úy Trâm đã ra đi mãi mãi. Thế nhưng, tình yêu thương con vô bờ bến của người mẹ trẻ vẫn như còn mãi và trở thành một câu chuyện đẹp day dứt trong lòng người ở lại…Có lẽ mỗi người mẹ thật sự là một thiên thần, bởi vì chỉ có thể là thiên thần mới có thể có những hy sinh lớn lao đến như thế với con cái. Những người trẻ đôi khi quá mải mê với sự nghiệp và vòng xoáy của cuộc đời mà quên mất cha mẹ đang mong ngóng ở nhà. Hy vọng những ai đang còn có mẹ, hiểu rằng dù có đi qua bao danh lam thắng cảnh trên đời, cũng không nơi nào bằng nhà mình, nơi có ba mẹ đang dang rộng vòng tay tha thứ cho mọi thiếu sót lỗi lầm của chúng ta. Bởi vì thời gian trôi qua thoăn thoắt như con thoi, đừng để sau này bản thân phải thốt lên hai từ “giá như”…Kết thúc bài viết, tác giả xin mượn một bài thơ sưu tầm được như một lời nhắc nhớ cho những ai đang còn có mẹ“Bông hồng đỏ con cài áo hôm nay là cả một hành trangĐể con biết rằng vẫn hạnh phúc biết bao vì vẫn còn có mẹMùa báo hiếu về rồi mẹ ơi, nơi này con lặng lẽGửi về mẹ cả một bầu trời nhung nhớ rộng yêu thương”– Sưu tầm –
"Đây là câu chuyện về cuộc đời, về tình yêu của hai con người có thật. Họ mất nhau vì buông tay nhau quá sớm, tình yêu cuối cùng bị vùi dập bởi sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người. Tình yêu không có lỗi..."***Cuốn nhật ký nhạt nhòa nước mắt. Tấm hình người thanh niên mặc cảnh phục ôm eo chị, như đang cười với đang xem 4 câu chuyện ý nghĩa khiến bạn phải rơi nước mắtNgười yêu chị là công thích học cảnh sát nhưng thi năm thứ hai mới đi học được. Anh thi thiếu nửa điểm, đành phải học hệ trung cấp. Chị đi học trước anh một anh nhập trường, chị dẫn anh đi. Có người không biết còn hỏi " Chị gái dẫn em trai đi nhập trường à ?" làm chị tức nổ mắt, không làm gì được người ta, quay sang lườm anh...Anh cười hiền, luôn nhường nhịn chị. Vậy là trong hai năm tới, họ được ở gần san sẻ niềm vui với anh ngày đầu tiên bước chân vào trường, khi anh kêu khó chịu bởi lần đầu tiên khoác lên người bộ cảnh phục vừa lạ, lại vừa gần gũi thân quen. Chị lo lắng khi anh kêu ngứa ngáy vì tắm bể nước tập thể không quen, ăn cơm nhà ăn lạ miệng, chị lại phải mua thuốc, mua muối đến cho viên mới nhập trường bị cấm trại 1 tháng, chị cũng không được thoải mái vào thăm anh, nên ngày đầu tiên được "sổ lồng", anh tức tốc đến khu kí túc xá gặp chị. Bác anh gọi điện bảo đến chơi, anh nói dối "Cháu phải ở lại trường tập điều lệnh ạ". Anh gãi đầu gãi tai, lóng ngóng, vụng về, chị thấy vừa thương vừa buồn cười. Sau này, khi "ra mắt" bạn bè cùng phòng anh, các bạn trêu "Cuối tuần nào nó cũng đi tập điều lệnh bên trường báo chí thì phải..." làm chị thẹn đỏ thứ 6 mỗi tuần là khoảng thời gian mong đợi nhất, đến lúc đó, họ mới có thể nắm tay đi bên nhau như những đôi tình nhân bình thường khác. Nhiều khi nhớ anh không chịu được, chị lại bắt xe bus sang trường anh, ngồi phòng chờ đủ nhìn mặt anh cho đỡ nhớ rồi lại phải đứng lên ra về vì hết giờ vào đầu tiên anh học ở Thanh Xuân, năm thứ 2 chuyển lên Sóc Sơn. Những tuần anh không được ra ngoài, chị vẫn đi đi về về giữa hai tuyến bus để thăm anh. Đến nỗi bác tài tuyến bus 56 nhìn thấy chị bước lên xe thì không hỏi như thế, họ chia sớt cho nhau cả tuổi thanh xuân...Hai năm trôi qua nhanh như một giấc mơ, nhanh đến nỗi chị chưa kịp nhìn lại những gì đã xảy ra. Anh đã tính rất nhiều đến tương lai của hai người..***Anh trở về Hà Nội sau ba tháng thực tập ở tỉnh. Chị rớt nước mắt nhìn anh gầy rộc đi, chân tay đầy sẹo vì ngã trong những lần cùng đồng đội truy quét tội phạm ma túy. Chị trằn trọc không ngủ được, thương anh ngày đầu tiên thực tập, một mình vứt cả xe máy lao vào ôm đối tượng buôn ma túy, cả người cả đối tượng lăn xuống hố, xây xước hết mặt mày mà anh vẫn cố chị chân thành bao nhiêu thì anh cũng nhiệt thành với nghề bấy nhiêu. Nhớ những lúc ngồi trong lòng anh, anh chỉ bảo " Trái tim anh một nửa dành cho em, một nửa là của ngành". Chị nũng nịu, đòi anh chia cho chị bảy phần thì mới chịu...Anh được nhận về công tác tại PC 47 của công an tỉnh. Anh muốn chị về thành phố cùng anh, nhưng những bài viết, những mảnh đời, những chuyến đi đã níu chân chị, muốn chị trụ lại đất Thủ đô này. Hai người họ vì thế mà bắt đầu cãi nhau. Tính chị ương bướng, yêu anh nhiều lắm nhưng lại không chịu nhường nhịn. Những trận cãi nhau xảy ra thường xuyên hơn. Chiều nay cũng vậy, họ mới cãi bắt đầu sợ những chiều thứ 6,chị phải đối diện với hai ngày cuối tuần không có anh. Những buổi chiều hò hẹn họ xuất hiện cùng nhau bắt đầu thưa dần rồi vắng bóng yêu bắt đầu chơi vơi trước sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người...***Ngày anh về quê, chị đã không đến tiễn. Chiếc ba- lô màu xanh chỉ có mấy bộ quần áo mà sao nặng trĩu trên tay. Xe lăn bánh, chị cùng Hà Nội phồn hoa ở lại sau lưng nhận công tác, chị bước vào năm cuối. Bận rộn. Những cuộc trò chuyện giữa họ cứ thưa dần. Quan hệ giữa anh với một cô sinh viên học đại học ở tỉnh nhà đến tai chị. Nghe nói cô ta học sau anh chị 2 khóa ở trường phổ thêm Bán Nhà Bán Quận 7 Dưới 500 Triệu Tháng 10/2021, Mua Bán Nhà Quận 7 Giá 600 Triệu Tháng 10/2021Tối. Chị nhận được một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia cất giọng lanh lảnh " Chị có phải là Mai không ?" – "Vâng, xin hỏi...cô là ai" ? – "Tôi là người yêu mới của anh Thuận, anh ấy đang ở chỗ tôi, từ giờ chị đừng làm phiền nữa...". Cuộc trò chuyện hết sức ngắn gọn. Đêm đó mưa, chị đứng trên tầng 5 khu kí túc xá, nước mưa sao mà mặn chát...Chị không hỏi han. Anh cũng không một lời giải thích...Kỳ thực tập cuối cùng như cơn lốc cuốn phăng chị đi, không cho chị có cơ hội ngoi lên mà nhìn lại mình nữa. Trời không phụ lòng người, ngày ra trường, chị được một tòa soạn báo nhận về làm việc luôn. Vậy là ước mơ bám trụ lại đất Hà thành cuối cùng chị cũng thực hiện chuyến đi, những đêm thức trắng viết bài, những mối quan hệ mới khiến chị không còn nghĩ nhiều đến người xưa. Nhưng 2 năm trôi qua, anh vẫn là phần quan trọng nhất nằm sâu trong tim chị. 25 tuổi, chị vẫn đi về một mình. Chị cười, nụ cười phảng phất nét chiếc ví nhỏ xinh, không ai biết ngoài tấm hình chị hồi lớp 12, áo trắng tinh khôi, tóc dài xõa ngang lưng, còn có một tấm hình nhỏ bị úp mặt vào trong, anh mặc cảnh phục đang ôm eo chị, cười rạng rỡ. Chị sợ nhìn thấy nó, anh đẹp nhất trong bộ cảnh phục.***Chị nhận được điện thoại của Minh – bạn cùng phòng anh ngày trước. Minh hỏi chị có về dự lễ truy điệu anh vào chiều ngày mai không ?Lần này, chị không khóc. Đôi mắt u buồn ẩn dưới vành khăn tang nhìn di ảnh anh. Anh vẫn đẹp đẽ như ngày nào, vẫn đôi mắt mà chị không lẫn vào đâu được. Đôi mắt ấy ngày xưa vẫn âu yếm nhìn chị, hôm qua còn cười với đồng đội, giờ nó đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh. Anh bị một chiếc xe khác đâm vào trong đêm truy bắt tội phạm ma túy...Chị gặp cô gái ấy. Cô gái cách đây 2 năm gọi điện cho chị trong một tối trời mưa. Cô gái tên Ngọc đưa chị một cuốn nhật ký..."Hôm nay thứ 6 ngày 13...Chiếc ba lô trên tay anh sao mà nặng trĩu, vậy là em không ra tiễn anh. Hai năm như gió thoảng qua. Anh muốn em về thành phố,với khả năng của anh, anh có thể lo việc cho em, để chúng mình được ở cạnh nhau. Nhưng những cung đường của đất nước, những chuyến đi đã hút hồn người yêu của anh, khiến cho em yêu chúng hơn cả anh biết phải làm sao đây ? Khi bố mẹ chỉ có mình anh, anh cần phải ở gần nhà, em cũng biết điều đó mà, phải không ? Nhưng người yêu anh đúng là "con gái báo chí" chính gốc. Em mạnh mẽ, quyết liệt muốn ở lại thành phố tự thân vận động khiến anh không thể nào thuyết phục hình dung ra sau này, khi chúng mình về một nhà với nhau, nửa đêm có án, anh phải đi, bài viết mà em theo đuổi chỉ có thể thực hiện được vào ban đêm, nửa đêm em cũng đi. Vậy ai sẽ là người ôm con chúng ta ngủ, ai sẽ là người chờ anh về ?...Anh có ích kỷ quá không em ? Anh yêu em, nhưng anh yêu cả màu cảnh phục như yêu em vậy, anh không thể từ bỏ...Thứ 6, ngày....Từ khi nào, anh đã không mong chờ đến chiều ngày thứ 6, bởi đến thời điểm đó, ngày mai anh sẽ không còn được gặp đã nhờ Ngọc gọi điện cho em. Ngọc là cô gái rất tốt, anh biết tình cảm của cô ấy, nhưng anh làm sao có thể phản bội tình yêu 5 năm giữa anh và em? Thôi thì chỉ còn cách này. Anh không mong em tha thứ, nhưng anh thà mang tiếng phản bội người anh yêu còn hơn là để đến một ngày em không chịu nổi xa cách mà nói lời chia tay trước. Anh sẽ không chịu đựng yêu, tha thứ..."Trong chiếc ví loang lổ thấm máu của anh, ngoài chiếc thẻ nghành, chứng minh thư, người ta còn tìm thấy hai bức hình được đặt quay mặt vào với nhau, có một bức hình nhỏ, cô gái mặc áo trắng, tóc xõa ngang lưng, chị của ngày ấy mỉm cười thật hiền. Chợt nhớ, có lần anh nói với chị "Anh có thể đánh mất nhiều thứ, vứt bỏ nhiều thứ nhưng bức hình thì anh luôn mang theo, để lúc nào em cũng ở bên anh...".
nhung cau chuyen cam dong roi nuoc mat