Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi Chương 1: "Em có muốn kết hôn với anh không?" Chương trước Chương tiếp Khách sạn Long Môn là một khách sạn được xây cạnh sa mạc rộng lớn. Trên bảng hiệu của khách sạn được nạm chữ màu vàng, nhưng đã phai màu không ít, xem ra khách sạn này tồn tại có lẽ cũng đã nhiều năm rồi.
"Đội trưởng Dương? Đội trưởng Dương, xảy ra chuyện gì?" Triệu Tín bước ra, thấy Dương Cảnh Thừa đang lái xe, nhìn xuống dưới hét lớn. "Tìm người! Lộ Diêu Diêu xảy ra chuyện!" Nói xong, chiếc xe quay đầu. Anh đạp chân ga đi thẳng ra cửa chính ra đường cao tốc. "Tìm ở đâu? Chúng tôi cũng đến giúp!" Triệu Tín hét lên. "Không biết!"
Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh đều nhìn Dương Cảnh Thừa với ánh mắt mong đợi, chỉ có Vương Yến không quan tâm đến. Anh liếc mắt nhìn Lộ Diêu Diêu rồi dời đi chỗ khác, quay điện thoại về hướng này để gửi tọa độ cho Triệu Tín. Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh nhìn nhau cười, vì biết sẽ có người đến
Cùng lắm, anh cho rằng Tiết Huệ muốn gặp trực tiếp đội trưởng của mình để nói chuyện. Bây giờ Triệu Tín có đôi phần cảnh giác…bỗng nhiên trở nên tế nhị hơn một chút.
Truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi của tác giả Tử Thiếu Ngôn. Thể loại: Ngôn Tình, Sủng. Chương 81: Chương 81. Hiện menu TYT - Ứng dụng đọc và nghe truyện tốt nhất. Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi. Chương 81.
Fast Money. Bạn đang đọc truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi của tác giả Tử Thiếu Ngôn. Khách sạn Long Môn là một khách sạn được xây cạnh sa mạc rộng lớn. Trên bảng hiệu của khách sạn được nạm chữ màu vàng, nhưng đã phai màu không ít, xem ra khách... sạn này tồn tại có lẽ cũng đã nhiều năm rồi. Cửa chính của khách sạn thỉnh thoảng có vài người ra vào. Lúc này, tại quầy tiếp tân có hai vị khách đang được nhân viên giúp đỡ làm thủ tục nhận vị khách này đoán chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi, nhìn khá giống học sinh. Một người trong số họ bận quần đùi vàng, có vẻ hơi cao, còn người còn lại thì bận váy màu xanh, trái ngược với người còn lại, người này có phần hơi thấp hơn một tí. Điện thoại bên trong quầy đột nhiên vang lên vài tiếng, “đinh đinh đinh”, anh chàng nhân viên một bên tay vẫn làm thủ tục cho khách, một bên tay vẫn cầm điện thoại bàn lên nghe thủ tục xong xuôi, hai người kéo hành lý vào trong khách sạn tìm hướng lên phòng. Nữ sinh bận quần đùi vàng cất giọng phàn nàn với cô bạn thân bên cạnh “Đến cả thang máy cũng không có! Nếu biết trước, tớ đã không đặt phòng ở khách sạn này đâu!”
Dương Cảnh Thừa thấy cô cười, nghiêm túc nhắc nhở “Trong đội lúc nào cũng có người cả, ví dụ như nhân viên trực điện thoại.”Vòi sen vẫn còn mở, tóc và quần áo của Lộ Diêu Diêu ướt hơn phân nửa. Cô không hề để ý, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn qua nhìn lại trên người anh “À, cục cưng, nhân viên trực điện thoại không phải vẫn luôn ngồi ở chỗ trực à?”Nhân viên trực điện thoại lúc nào cũng phải làm việc. Dương Cảnh Thừa câm nín. Lộ Diêu Diêu tiến về phía một bước, ôm eo anh “Anh chỉnh vòi nước à? Có hơi lạnh á.”Dương Cảnh Thừa cúi đầu, thấy đôi mắt cô ngọt ngào quyến rũ, lông mi bị nước thấm ướt, môi đỏ câu dẫn, quần áo vì ướt nên dán sát lên người cô, lộ ra đường cong trên cơ thể, xinh đẹp, mê hoặc lòng người. Ánh mắt anh dao động trên người cô, khí huyết trong cơ thể dâng lên, không nghĩ nhiều, anh duỗi tay vòng ra sau cô, bàn tay to ấn ở lên lưng cô, làm thân thể nhỏ nhắn kia càng dán sát người anh hơn. Dương Cảnh Thừa cúi đầu hôn lên đôi môi ấy, tay còn lại thì bóp lấy mông cô, rất nhanh lại giờ đến trước ngực cô. Xoa nhẹ vài cái, cởi quần áo đã bị ướt đẫm của cô ra, rồi bế xốc cô từ vòi sen chảy dọc trên hai cơ thể đang quấn quýt triền miên, có những giọt nước thì đánh thẳng vào sàn nhà. Tiếng nước ồn ào lấp mất âm thanh của hai người họ, chỉ còn loáng thoáng nghe được âm thanh khiến người khác đỏ mắt khi hai người va chạm vào nhau, vọng lại còn có tiếng ngâm khẽ của bọn họ.“Anh yêu, gọi em là cục cưng đi.” Cô mở to đôi mắt mê ly, yêu cầu Cảnh Thừa ấn sát cô lên vách tường men sứ màu trắng, dùng sức động.“Anh yêu…” Cô mị mắt nén giận. Cách xưng hô như vậy bình thường anh sẽ không nói nên lời, nhưng giờ phút này thấy cô như vậy, anh bỗng nhiên cúi đầu ở sát bên tai cô gọi một Diêu Diêu vui vẻ cười rộ khi kết thúc, Lộ Diêu Diêu mới nhíu mày “Không có quần áo để mặc.”Dương Cảnh Thừa liếc nhẹ cô một cái “Bây giờ em mới lo chuyện này à?”“Ai da, không phải tại anh không nhịn được à? Mau nghĩ cách cho em.”Dương Cảnh Thừa buộc khăn tắm quanh người mình, dặn cô chờ ở đây, anh về phòng lấy quần áo của Diêu Diêu khóa kỹ cửa, ở trong không gian nhỏ bé chờ Dương Cảnh Thừa cầm quần áo tới. Rất nhanh, cô nghe được tiếng đập cửa, nhưng không lập tức mở cửa.“Là anh.”Âm thanh trầm thấp quen thuộc truyền đến, Lộ Diêu Diêu lập tức mở cửa, cầm quần áo đi Cảnh Thừa đứng ngoài cửa chờ. Một lát sau, cửa bị mở ra, một người phụ nữ nhào tới ôm cổ anh, còn trèo hẳn trên người anh.“Anh yêu, ôm em về phòng đi.”Bên ngoài không có người, đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Dương Cảnh Thừa ôm ngang cô lên, trở về phòng.“Bây giờ em xấu như vậy, không ra ngoài ăn cơm được, làm sao bây giờ?” Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên Cảnh Thừa cúi đầu nhìn cô, quần áo nhìn không hợp với cô tí nào, nhưng vẫn là khuôn mặt xinh đẹp kia, cặp mắt câu người kia.“Còn có thể làm gì bây giờ? Tranh thủ bây giờ không có ai, anh đưa em về. Gọi cơm ngoài.”“Ừa…”Dương Cảnh Thừa hừ cười một tiếng “Trong đầu bớt nghĩ những chuyện lung tung.”Lộ Diêu Diêu trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.*Dương Cảnh Thừa lái xe chạy về phía nhà của cô.“Nghe nói hai người kia đi rồi à.” Lộ Diêu Diêu Cảnh Thừa biết hai người cô nói tới là Lý Chí Long và Tiết Huệ. Anh “Ừ” một được đáp án khẳng định, Lộ Diêu Diêu không nói thêm gì nữa. Dương Cảnh Thừa biết cô không thích đội trưởng Lý, nên cũng không nói thêm.*Hôm sau, lúc Dương Cảnh Thừa đang đào cát thì nhận được điện thoại của Tiết Huệ, báo rằng bọn họ về đến nhà rồi, tinh thần của Lý Chí Long rất tốt, còn nói sang năm sẽ đến sa mạc lần nữa. Dương Cảnh Thừa cảm ơn cô ta, rồi đợi cô ấy chuyển máy cho Lý Chí Long, dặn dò một hồi rồi mới cúp điện Diêu Diêu ngồi xổm bên cạnh Dương Cảnh Thừa, thấy anh cúp điện thoại mới bắt đầu nói.“Cảnh Thừa, còn bao lâu nữa mới kéo xe lên được?”“Em có việc gấp?” Dương Cảnh Thừa ngẩng đầu nhìn cô.“Ngồi ở đây chán quá đi, A Tục cũng chờ nãy giờ.”Chủ của chiếc xe bị rơi vào hố cát cũng lại đây hỏi Dương Cảnh Thừa.“Hai phút nữa.” Dương Cảnh Thừa không ngẩng đầu, tiếp tục đào cát.“Nhanh vậy à?” Lộ Diêu Diêu cười nói.“Không phải em đang mất kiên nhẫn sao?” Dương Cảnh Thừa cầm mấy xẻng xúc Diêu Diêu cười mà không nói. Dương Cảnh Thừa nhìn cô một cái, “Ngồi xa một chút, coi chừng cát bay vào mắt.”Lộ Diêu Diêu đứng lên, đi đến trước mặt con lạc đà của mình, nhảy lên, ngồi trên người lạc đà chờ Cảnh Thừa nhanh chóng kéo được xe bị lún vào hố cát ra. Anh đưa xẻng lại cho chủ xe, chủ xe vô cùng cảm kích. Dương Cảnh Thừa nói câu “Lần sau lái xe cẩn thận một chút” rồi đi về phía Lộ Diêu đang ngồi trên người lạc đà duỗi tay về phía Dương Cảnh Thừa, anh đẩy tay cô ra, tự mình nhảy lên người lạc đà, ngồi phía sau cô. Hai tay anh vòng qua người cô, nắm lấy dây cương. Lộ Diêu Diêu nói “Ra ngoài hẹn hò cũng gặp phải chuyện này, lần sau chúng ta không đi sa mạc nữa.”Dương Cảnh Thừa cười nói “Mấy chuyện thế này rất khó tránh khỏi. Ngày mai anh sẽ đem thỏ đến cho em.”“Thật ư?” Lộ Diêu Diêu vui mừng quay đầu nhìn Cảnh Thừa gật đầu “Ừm.”“Quá đã!”Hôm sau, Lộ Diêu Diêu đang ở khách sạn, Lục Bạch tới đưa một con thỏ trắng lớn còn sống sờ sờ. Cô nhíu mày nhìn con thỏ trắng lớn trong tay Lục Bạch “Sống à?”Lục Bạch đành bày ra vẻ mặt đương nhiên, “Đội trưởng Dương nói phải tìm một con tươi sống, con thỏ còn sống thế này, quả thật là rất tươi.”Lộ Diêu Diêu nhận lấy cái lồng sắt đang nhốt con thỏ, “Đội trưởng Dương của các cậu đâu?”“Đang ở trong đội.”“Biết rồi, cậu về đi. Cảm ơn cậu.”Lục Bạch xoay người rời Cương đi lên “ Bà chủ, chị muốn đút nó ăn à? Nhưng làm gì có cỏ để đút?”“Tôi muốn đút nó vào bụng tôi.”La Cương bừng tỉnh đại ngộ “Con thỏ này thật là đáng thương.”Lộ Diêu Diêu liếc cậu ta một cái, cầm con thỏ đi lên lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Dương Cảnh Thừa, “ Em không biết làm đồ sống, thỏ sống thì càng không biết. Sao anh lại đưa thỏ sống tới? Anh biết nấu à?”“Không biết.”Lộ Diêu Diêu nhíu Cảnh Thừa cười nói “Tối nay đưa tới chỗ ông chủ bán thịt nướng đi, nhớ ông chủ ở đó nướng hộ.”*Buổi tối, các du khách vây quanh lửa trại ăn thịt nướng, Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa đứng trước quán thịt nướng chờ thịt thỏ. Bọn họ đợi một hồi lâu, con thỏ mới nướng xong. Dương Cảnh Thừa cầm thỏ nướng cùng cô đi tới chỗ xa du khách ngồi xuống, nhưng vẫn thấy được lều trại.“Ăn đi này, mèo con tham ăn.” Dương Cảnh Thừa xé một miếng thịt thỏ rồi đưa cho Lộ Diêu Diêu Diêu nhận lấy cắn một miếng, hạnh phúc cảm thán “Đúng là mỹ vị nhân gian.”Dương Cảnh Thừa không cho là đúng, xé một miếng ném vào trong miệng. Điện thoại anh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông. “Diêu Diêu, lấy điện thoại ra giúp anh.” Hai tay của anh đều dính thịt thỏ, không lấy được.“Gọi cục cưng.” Lộ Diêu Diêu ngồi im không động Cảnh Thừa liếc nhìn cô một cái “Nhanh lên, có thể là điện thoại của đội cứu viện.”“Gọi em là tình yêu đi cục cưng.”Dương Cảnh Thừa liếc xéo cô, “Lộ…”Sắc mặt cô trầm xuống. Dương Cảnh Thừa cong môi, tự mình duỗi tay cầm di động. Ngón tay anh quẹt một cái, nghe điện thoại, còn mở Diêu Diêu bất mãn trừng anh. Di động lại truyền tới tiếng khóc thút thít.“Đội trưởng Dương… Đội trưởng Dương… Cậu qua đời…”Là giọng của Tiết mặt bất mãn của Lộ Diêu Diêu lập tức biến mất, nhíu mày nhìn Dương Cảnh Thừa. Dương Cảnh Thừa giật mình, một hồi lâu mới hoàn hồn lại. Trong điện thoại vẫn còn truyền ra tiếng khóc của Tiết Huệ. Giọng Dương Cảnh Thừa khàn khàn “Nén bi thương.”Sau khi cúp điện thoại, Dương Cảnh Thừa cúi đầu im lặng tiếp tục xé thịt thỏ, sau khi xé xong thì đưa cho Lộ Diêu Diêu. Cô cũng không nói chuyện, cô biết anh rất kính trọng Lý Chí Long, rất cảm kích ân tình của Lý Chí Long dành cho anh, giống như anh nói, những chuyện mà Lý Chí Long làm vì Tiết Huệ trong mắt anh đều không đáng nhắc xa, mọi người vây quanh lửa trại vui vẻ cười nhảy. Mà mãi cho đến khi ăn hết cả con thỏ, Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa cũng chưa nói lời nào. Lộ Diêu Diêu lau tay, đứng dậy, cúi đầu nhìn anh “Anh ngồi ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi.”Dương Cảnh Thừa lại đứng dậy, bỗng nhiên nắm lấy tay cô, nói “Đi thôi. Chúng ta đi bộ một lát.”Lộ Diêu Diêu gật đầu “Được.”“Đội trưởng Lý đã cứu anh, em vẫn nên cảm ơn bác ấy.” Đi được một lúc, Lộ Diêu Diêu thở dài.“Đã không còn quan trọng nữa rồi.” Dương Cảnh Thừa nói “Bác ấy sẽ không để trong lòng đâu.”Lộ Diêu Diêu gật đầu “ Vậy bây giờ anh muốn đến chỗ bác ấy sao?”“Ừm. Anh về đội báo cáo một tiếng rồi đi.”Cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy anh đưa ra quyết định đi nhanh đến thế.“Anh sẽ về sớm thôi.”“Được.”Gió lên, Dương Cảnh Thừa cởi áo khoác ra rồi phủ lên người thêm một lát, Dương Cảnh Thừa mới nói “Anh đi đây.”“Anh cứ đi đi.” Lộ Diêu Diêu dừng chân lại “Đi sớm về sớm.”Dương Cảnh Thừa gật đầu. Lộ Diêu Diêu duỗi tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh “Để trái tim anh lại.”Dương Cảnh Thừa phì cười rồi cúi đầu hôn cô.*Lộ Diêu Diêu xoay người nhìn bóng dáng của Dương Cảnh Thừa dần dần khuất xa, cho đến khi không thấy nữa mới thu hồi ánh mắt.“Đúng là một đôi uyên ương khó chia cắt.”Lộ Diêu Diêu xoay người, nhướng mày.“Anh ta đi đâu vậy?”“Không liên quan tới anh.”“Anh ta có còn về đây không đó?”“Không liên quan tới anh.”“Nghĩa là có khả năng không trở lại à? Tôi nói mà, khi không tự nhiên anh ta lại đi cứu cái người đội trưởng đội cứu viện gì gì đó. Cái người mà không thuộc về nơi đây thì sớm muộn cũng sẽ rời đi thôi.”“Tề An Thành, anh đã đi làm xét nghiệm ADN chưa?” Lộ Diêu Diêu lười nói chuyện vô nghĩa với anh ta, chỉ tập trung hỏi chuyện cô quan tâm An Thành nói “Tôi không làm.”“Tại sao? Tự anh bảo muốn đi mà? Bây giờ thì sao? Không dám à?”“Thằng nhóc kia lại không phải con của cô, cô nhiệt tình như vậy làm gì?”Nếu là con trai của cô, thì cô còn kêu anh ta đi làm ADN làm gì? Tên này dám lừa cô chắc? Lộ Diêu Diêu đá thật mạnh xuống đất, cát bay lên, bay thẳng vào mắt Tề An Thành. Cô hừ một tiếng “Tôi thấy anh đang chột dạ nên mới muốn lật lọng!”Tề An Thành vừa dụi mắt vừa nói “Cô nói sao cũng được, dù sao trước giờ cô không tin tôi, thêm một chuyện cũng không đáng là bao.”Lộ Diêu Diêu híp mắt, duỗi tay túm lấy nắm tóc Tề An Thành, giật thật mạnh xong lập tức bỏ An Thành dùng tay liên tục dụi mắt vài lần, sau đó cất bước đuổi theo.
Thể loại Ngôn tình, hiện đại, ngọt sủng, đô thị tình duyên, duyên trời tác hợp, quân Tiệm Mỳ Chân thành cảm ơn chị Ảnh, chị Song Ngư đã giúp em beta Bà chủ khách sạn x đội trưởng đội cứu việnVăn ánTận chức tận trách trong công tác, ai ngờ có một ngày lại bị người khác đùa chủ khách sạn Long Môn không ngại để người khác biết là cô ấy coi trọng đội trưởng Dương Cảnh vị kia thì lãnh đạm, không thèm quan hôm đó, Dương Cảnh Thừa sau khi trở về từ cồn cát thì nhìn thấy trên tay phó đội trưởng đang cầm bông hoa liền hỏi” Cúc dại này đâu ra vậy?”“Bà chủ của khách sạn Long Môn kêu nhân viên đem tới cho anh, muốn vứt sao?”Nhìn thoáng qua, ánh mắt có phần ghét bỏ” Tìm đại cái bình nào đó cắm nó vào.”Người đẹp sa mạc bà chủ khách sạn x Đội trưởng đội cứu viện sa mạcNhân vật chính Dương Cảnh Thừa, Lộ Diêu Diêu
ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI Tác giả Tử Thiếu Ngôn Thể loại Hiện đại, quân nhân, nữ truy, người đẹp sa mạc bà chủ khách sạn x đội trưởng đội cứu viện sa mạc, NGỌT_SỦNG, HE Độ dài 82 chương Tình trạng Hoàn edit. “Đội trưởng Dương, bà chủ khách sạn Long Môn đã nói, nói cô ấy thích anh!” “À, mà tôi không thích cô ấy.” “Người đẹp mà lại còn có độc, đúng là chất gây nghiện.” Lộ Diêu Diêu – bà chủ khách sạn Long Môn, cũng được mệnh danh là người đẹp đệ nhất sa mạc với nhan sắc chỉ cần nhìn một lần là nhớ mãi không quên được. Điều khiến mọi người ấn tượng với cô gái này hơn cả nhan sắc mỹ miều kia, chính là sự táo bạo khi công khai theo đuổi một người. Cả đội cứu viện không ai không biết, bà chủ Lộ đang có ý với đội trưởng Dương vừa tới sa mạc cách đây không lâu. Lần đầu tiên trông thấy anh dưới buổi chiều hoàng hôn, bóng dáng rộng lớn nhưng đầy quyến rũ kia đã để lại một ấn tượng mạnh mẽ trong lòng cô. Đến khi nhìn rõ hơn, biết được anh chính là đội trưởng Dương – Dương Cảnh Thừa, Lộ Diêu Diêu đã xác định mình nhất định phải có được người đàn ông này. Lộ Diêu Diêu trời sinh mạnh mẽ, cái gì cũng dám nói dám làm. Một người đàn ông vừa gặp đã khiến cô nhớ nhung thế kia, thì tội gì mà không thử sức? “Tôi là bà chủ Lộ Diêu Diêu của khách sạn Long Môn.” Một câu giới thiệu đơn giản, nhìn như không có gì đặc biệt nhưng để lại trong lòng anh một ấn tượng khó phai. Vừa rồi nhân lúc hỗn loạn cô đã thừa cơ tuyên bố cho cả thiên hạ biết, vậy mà còn nói với anh làm gì? Có điều giọng cô bỗng trở nên nhẹ nhàng êm ái hơn rất nhiều khi chỉ nói cho anh nghe. Khiến mọi người cảm thấy… nổi da gà thực sự. Cô thả thính, anh lờ đi. Cô công khai nhìn, anh tặng cô ánh mắt cảnh cáo. Cô đến gặp anh, anh không tiếp. Nhưng Lộ Diêu Diêu là ai chứ, dăm ba chuyện cỏn con này đâu làm khó được cô? Vì một vài vấn đề xảy ra trong khách sạn, cô buộc phải nhờ đến sự trợ giúp của đội cứu hộ, từ đó lại càng có thêm nhiều cơ hội được tiếp xúc với anh. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, huống chi là người vừa xinh đẹp lại vừa táo bạo như bà chủ Lộ đây? Dương Cảnh Thừa chợt phát hiện ra, những thành kiến của cá nhân anh dành cho Lộ Diêu Diêu cũng dần dần biến đi đâu mất, chỉ còn lại những cảm xúc hỗn độn khó diễn tả thành lời. Là lần anh giúp cô tìm một con lạc đà tên là A Tục, biết được cô không hề xem nó như một con vật, mà như một người bạn vô giá đến mức không muốn ai động vào. Cô nói, xúc phạm A Tục đồng nghĩa với việc xúc phạm chính cô. Là khi biết cô vì cứu một con cáo sa mạc mà để bản thân cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm. Khi nghe tin cô bị hành hung, trông thấy khuôn mặt đỏ ngầu, khoé miệng rướm máu, lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả, vừa có chút rung động lại mang nỗi xót xa. Là những món quà cô tặng anh, một bức tượng gỗ khắc hình gương mặt cô, một bó cúc dại chính cô tự tay hái. Đây đều là những thứ cô yêu thích, có một không hai trên đời, nên cô muốn dành tặng nó cho người mình để ý. Là đôi mắt của cô dưới ánh trăng mờ, trông quyến rũ như tơ. Là những nụ hôn cô trao cho anh, ngọt ngào, nóng bỏng. Người phụ nữ này to gan lớn mật, chuyện gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm. Trên đời này, ngoài cô ra chắc chẳng còn ai dám cưỡng hôn, công khai tán tỉnh anh, còn tuyên bố rằng mình sẽ khiến anh nhớ mãi. Nhưng cũng chính cô khiến anh động lòng, từng chút một khơi nguồn ngọn lửa mãnh liệt trong anh. Từ không ưa đến có hứng thú, rồi thích, sau đó càng ngày càng lún sâu vào không cách gì trở ra nổi. Diêu Diêu của anh nhìn bên ngoài thẳng thắn, lại có chút nóng nảy nhỏ nhen, nhưng ai từng tiếp xúc, ở bên cô nhiều mới hay rằng không hoàn toàn như vậy. Cô thông minh, tốt tính, luôn bảo vệ nhân viên, khi giận dữ hay từ chối ai cũng có lý do, nguyên tắc của riêng mình. Cô xinh đẹp như thế, dù cho ở sa mạc nhỏ bé này cũng có không biết bao nhiêu là bụi hoa. Lúc chưa yêu cô đậm sâu anh nào đâu nghĩ nhiều. Đến khi chìm trong biển tình, anh mới biết được như thế nào là cảm giác ghen tuông. “Tề An Thành, Trương Tục, và một người nữa không biết tên, ở rìa sa mạc này, ai anh cũng phải cẩn thận.” “Anh, cái anh này thì ra là anh đang ghen!” Lộ Diêu Diêu mỉm cười. Cô đã hứa với lòng mình rằng sẽ khiến anh yêu cô đến khắc cốt ghi tâm, dường như cô đã làm được. … “Cảnh Thừa, sao mẹ anh lại đến Châu Phi?” “Tìm ba anh.” “Vậy anh có định đi tìm ba không?” “Mẹ không cho anh tìm. Ba cũng nói không được tìm ông ấy, có thời gian ông ấy sẽ quay về tìm mẹ con anh.” Câu chuyện của anh làm cô nhớ đến mẹ mình. Đó là chiếc dằm mãi ở trong tim cô, vừa là nỗi đau, vừa là thắc mắc không ai có thể giải đáp. Mẹ cô rời xa gia đình, đi theo một người đàn ông khác khi cô còn rất nhỏ. Nhưng ba cô không hề oán giận mà vẫn yêu bà tha thiết, luôn đợi bà quay trở về khiến cô tức giận không thôi. Cô thề nhất định sẽ điều tra đến cùng, rằng người đàn ông trong ảnh chụp cùng mẹ cô là ai. Nhưng cô chẳng thể ngờ, người đó lại chính là ba ruột của Dương Cảnh Thừa. Sự thật phũ phàng kia khiến cô chịu rất nhiều đả kích. Liệu cô phải đối mặt với chuyện này như thế nào đây? Nhưng cô thừa nhận, mình không thể tách rời anh ấy ra được nữa rồi. “Dương Cảnh Thừa, em không muốn quan tâm đến chuyện đó nữa.” “Em phải ở bên cạnh anh!” Em đừng lo lắng, anh sẽ điều tra chuyện này đến cùng, vì hạnh phúc của đôi ta. “Cho dù là có chuyện gì, hay những chuyện kia có là thật hay giả, anh chỉ có duy nhất một cảm giác, đó chính là Anh là người đàn ông của em’.” Diêu Diêu, yên tâm chờ anh nhé. … Một bộ truyện sủng ngọt nữ truy, nhưng với bối cảnh sa mạc khá mới mẻ sẽ đem đến cho bạn một trải nghiệm khác lạ. Cuộc sống trên sa mạc hệt như những chuyến phiêu lưu, mỗi ngày trôi qua lại có biết bao nhiêu rắc rối. Chỉ có hai khách sạn là đối thủ của nhau, vài khách du lịch cùng vài kẻ xấu, vậy mà bao nhiêu câu chuyện được hình thành, cũng từ đó gắn kết thêm tình cảm của nam nữ chính. Truyện có đầy đủ các tuyến nhân vật từ chính đến phụ, ai cũng đều để lại trong lòng mình một dấu ấn riêng. Ấn tượng nhất đối với mình chính là nữ phụ trà xanh, cùng nam phụ oan gia là chủ khách sạn đối thủ của nữ chính. Còn ấn tượng tốt hay xấu thì bạn hãy đọc và tự mình cảm nhận nha. Điểm mình không thích có lẽ là cái kết hơi vội, nếu có thêm ngoại truyện sẽ hoàn hảo hơn vì có nhiều thắc mắc vẫn chưa làm mình thỏa mãn lắm. Nhưng chung quy lại truyện đọc ổn, và mình vẫn đề cử bộ này nếu bạn muốn thay đổi không khí nhé ^^ Đọc truyện tại
đội trưởng cùng nhau nói chuyện yêu đương đi